NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 92

“Ta nghĩ đi lấy cái bát khác, ngươi vừa đập một cái rồi”, mặt tôi không

đổi sắc.

Hắn ngó chừng tôi một hồi lâu, đưa tay nâng cằm tôi lên.

“Buông tay!”, tôi nổi giận.

“Ngươi chưa từng hầu hạ Tiêu Kỳ như vậy sao?”, hắn tiến gần đến cạnh

tôi, như cười mà lại không cười.

Tôi ngây người, lời mắng mỏ bị nghẹn nơi cổ họng, đột nhiên không nói

nên lời.

Nhất thời, bao nhiêu chua xót uất ức cay đắng bỗng ập tới.

Đầu tiên là bất chợt thành thân, sau đó bị bỏ một mình, cho đến khi bị bắt

cóc, rơi vào hiểm cảnh, liên tiếp gặp chuyện không may, đều là do vị phu
quân không biết mặt của tôi ban tặng. Tôi vì hắn mà chịu nhục, hắn lại
đang ở chỗ nào? Có biết tôi chịu khổ chăng? Có thể có chút lo nghĩ… Chỉ e
là một chút lo nghĩ cũng không có.

Tôi bị bắt tới đây đã được hơn mười ngày, cha mẹ ở kinh thành xa xôi

ngoài tầm tay với, nhưng hắn thân là Đại tướng quân trấn thủ biên cương
phương bắc mà ngay cả thê tử cũng không bảo vệ được. Tôi chịu nhục, chờ
đợi người cứu viện, nhưng giờ đã không còn hy vọng.

Người khác giễu cợt, lăng nhục tôi, tôi có thể nhẫn nại, nhưng không có

cách nào thừa nhận được mình cứ lần lượt bị vứt bỏ.

“Ta đang nghĩ, Vương phi hữu danh vô thực như ngươi có phải tới nay

vẫn là thân xử nữ?”, hắn siết chặt cằm tôi, cúi người tiến gần tới.

Tôi kinh sợ, giơ tay giáng xuống một bạt tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.