NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 94

Hắn trở tay rút cây trâm ra, máu tươi từ trên cổ hắn quanh co chảy

xuống.

“Ngươi muốn giết ta?”, thanh âm của hắn khàn đặc tối tăm, sát ý trong

mắt dần mất đi.

“Ta hối hận không giết ngươi sớm một chút!”, tôi nhìn thẳng vào mắt

hắn.

Đồng tử hắn dần dần co lại, nơi đáy mắt là một màn sương lạnh như

băng, phảng phất như đau thương vô tận, vô cùng thất vọng.

Tôi nhắm mắt lại, một dòng nước mắt trào ra… Nếu như cái chết đến vào

lúc này, tôi sẽ thản nhiên đón nhận.

Trên cổ nóng lên, bỗng nhiên có cảm giác nhói đau. Là hắn cúi người cắn

vào gáy tôi.

Hắn ngẩng đầu lên, lấy tay lau vết máu, nụ cười âm lạnh, ánh mắt nóng

rực.

“Ngươi làm tổn thương ta thế nào, ta sẽ hồi báo lại như vậy”, tay của hắn

đặt lên gáy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương, “Vết thương này là ấn ký của
ta, chủ nhân ngươi từ giờ chính là Hạ Lan Châm ta!”.

Vết thương trên cổ không sâu, nhưng khi cử động vẫn cảm thấy rất đau.

Liên tiếp hai ngày đêm tôi bị khóa trong hầm, không được ra ngoài,

ngoại trừ lúc đưa cơm cũng không có ai bước vào.

Nghĩ đến Hạ Lan Châm, tôi vẫn không rét mà run. Hôm đó may mắn

thoát được, lại bị hắn cắn thương bên gáy,… Người này hẳn là điên rồi! Tôi
không biết hắn còn nghĩ ra biện pháp nào khác để hành hạ tôi nữa. Hắn hận
Tiêu Kỳ, lại ác độc trút lên người tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.