NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 96

Sau khi mặc chỉnh tề, tiểu Diệp tự tay chải đầu cho tôi, tóc rủ xuống hai

vai, lại phủ thêm một chiếc khăn đội đầu diễm lệ, che mất hơn nửa khuôn
mặt.

Tiểu Diệp đẩy tôi ra khỏi hầm, dẫn tới ngoài cửa.

Lần trước hoảng hốt bỏ chạy, tôi chưa kịp nhìn rõ mọi nơi, lúc này tuy là

ban đêm, lại có ánh đèn sáng rực, loáng thoáng nhìn lại, thấy được một
doanh trại náo nhiệt, phía xa xa có ba đống lửa lớn, chung quanh là nhà đất
đơn sơ, bên cạnh có rất nhiều xe ngựa đang đứng chờ, mọi người hối hả
qua lại.

Sắc trời mơ hồ trắng bệch, mưa lất phất bay, lạnh lẽo thấu xương. Có lẽ

đã qua canh năm.

Mọi người xung quanh đều mặc y phục quan ngoại, thậm chí còn có y

phục người Hồ.

Ở cửa sau có hai gã đại hán, cùng tiểu Diệp áp tôi lên xe ngựa, trên xe

treo rèm buông thật dày, ngồi chờ xuất phát. Chợt nghe thấy tiếng khóc thét
của một phụ nhân, cũng có thanh âm quát mắng.

“Van cầu đại gia từ bi, hài tử của ta còn chưa dứt sữa, rời khỏi mẹ chỉ sợ

không sống nổi, cầu xin ngài thả ta về, ta khấu đầu với ngài…”.

“Đừng dài dòng, nam nhân của ngươi bán ngươi cho ta lấy bạc, ngươi

liền đàng hoàng làm ăn cho ta, qua tám năm mười năm, nói không chừng ta
có thể thả ngươi trở lại, nếu không lão tử đánh chết ngươi bây giờ!”.

Chiếc xe phía trước, một thiếu phụ còn gắt gao bấu lấy càng xe không

chịu rời, bị đại hán phía sau quất tới tấp, tiếng khóc vô cùng thê lương.

Tâm tôi phát lạnh, bất giác co vai, cánh tay lại bị người khác bắt được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.