NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 950

Ngụy Hàm và Bàng Qúy đều đã nghe tin chạy tới, tôi tiến ra đón, cười

một tiếng: “Hai vị cực khổ rồi”.

Hai người họ cũng trấn định như thường. Dưới thành giương cung bạt

kiếm, địch đông ta yếu thế. Càng là tình hình gay go, càng phải bình tâm
trấn an lòng người.

Tôi đi đến gần tường thành, cúi người nhìn ra xa, một binh sĩ bên cạnh

vội ngăn lại, “Vương phi cẩn thận!”.

Thiếu niên kia mới mười tám mười chín tuổi, tôi nghiêng đầu cười với

hắn, “Không sao đâu, không phải sợ”.

Thiếu niên mày rậm mắt to đột nhiên đỏ bừng mặt, mở miệng mà nói

không ra lời, chỉ gật đầu như cái máy.

Ngụy Hàm cười ha ha, tiến lên vỗ vai hắn, “Tiểu tử, ngươi còn chưa

được đánh giặc đó thôi, so ra trận thế này có là cái gì! Một nữ nhân còn
không sợ, chúng ta hán tử chẳng lẽ lại sợ?”.

Đám binh sĩ đứng nghiêm xung quanh nhất thời cười ầm lên. Không khí

căng thẳng nửa ngày vì trận cười này mà tan đi. Trên mỗi gương mặt trẻ
tuổi kiên nghị đều hiện lên vẻ phấn chấn sục sôi, thậm chí còn ấm áp.

Tôi nhìn Ngụy Hàm, cười một tiếng tán thành, gật đầu ý nói đi đến nơi

yên lặng không có người.

Hai người họ đi sau tôi, Ngụy Hàm không cười nữa, Bàng Qúy vẫn trầm

mặc như cũ, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên một chút.

Tôi nhìn về hàng ngũ phản quân ở dưới ánh lửa rực cách đây không xa,

thấp giọng hỏi: “Tống Hoài n chỉ vây quanh cung thành, không có hành
động nào khác sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.