NGHIỆT DUYÊN - Trang 288

“Từ từ thôi bà. Chầm chậm ạ. Cầu thang nó trơn, để rồi cháu sẽ cọ cho

sạch, rêu bám lên nhiều quá rồi.”

Bà Orn đội nón rồi nói với con gái:

“Nhà ấy làm lễ cúng dường trai tăng buổi trưa

[32]

. Mẹ và bà sẽ ở lại giúp

họ cho đến khi xong việc rồi mới về con nhé.”

“Vâng, không sao đâu mẹ. Con ở nhà được mà.”
“Đừng quên đem cau ra phơi cho mẹ đấy.”

“Vâng. Nếu nhỡ có còi báo động thì mẹ không phải lo cho con đâu, cứ

tìm chỗ trú ẩn ở đó ạ.”

“Hừ... đừng có nói gở thế con. Hôm nay chắc là nó không đến đâu. Cũng

lâu ngày rồi không thấy.”

“Cẩn thận rồi lại giống chuyện Lão Ông gọi gà, gà đến thật

[33]

.”

Bà già bật cười, cầm cái khăn đỏ lên thấm nước trầu nơi khóe miệng.
“Nhưng cháu nghĩ bà đừng vội ‘gọi gà’ ạ, kẻo các sư thầy đang ăn cơm

lại bật dậy chạy tán loạn, cà sa bay phấp phới.”

“Nghe cái con bé này nói kìa. Con đẩy mũi thuyền ra được rồi.”

“Mẹ chèo thuyền ra đi, lái đúng hướng rồi con sẽ đẩy đuôi thuyền cho có

đà. Nào, hai ba ạ.”

Chiếc thuyền tam bản nhỏ được đà đẩy mạnh liền lao nhanh về phía

trước, có tiếng cười trong lanh lảnh vọng theo. Dòng nước chảy xiết giúp
cho thuyền theo dòng trôi nhanh mà không phải cố sức chèo mấy. Nhưng
vừa qua khúc quanh người chèo phải lái vội mũi thuyền để tránh chiếc
xuồng máy màu trắng đang thả trôi xoay vòng.

“Xuồng ai đấy nhỉ?” bà già hỏi, lấy tay che mắt vì nắng.

Người ngồi trong xuồng đang cúi xuống bận bịu với việc sửa máy, chỉ

thấy loáng thoáng dáng người mặc áo xỉn màu gần như ngả đen. Khi chiếc
thuyền nhỏ chèo tới sát gần, anh ta mới ngẩng lên, nhận ra người quen bèn
cười tươi chào hỏi rất sõi:

“Chào bà. Bác đi đâu đấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.