NGHIỆT DUYÊN - Trang 127

Chương 18

A

nh bác sĩ loay hoay tìm thứ gì đó trong túi lạch cạch một lát, rồi lấy ra

một hộp thuốc nhỏ đưa cho cô gái, giải thích chậm rãi bằng tiếng Nhật để
cô có thể hiểu được:

“Thuốc giảm đau, bôi vào chỗ sưng, không cần băng lại.”

Angsumalin mở hộp thuốc ra, đưa lên ngửi rồi thốt lên bằng tiếng Thái:
“Eo... dầu cao.”
“Dầu... cào.”

Giọng trầm trầm cất lên bắt chước theo, nhưng phát âm sai khiến gương

mặt cô gái trông như chỉ chực phá lên cười. Bà Orn vừa cười vừa giải thích:

“Người ta gọi là dầu cao, không phải dầu cào, cào thì chữa làm sao được,

vết thương có mà nặng thêm à.”

Đôi môi đỏ nở nụ cười, lúc lắc cái đầu:

“Khó quá, tiếng Thái thật là khó.”
“Sao thấy bảo cậu đã học với lão Pol nhiều lắm rồi. Hôm đó còn thấy nói

gần như trôi chảy rồi mà?”

Bà Orn thắc mắc. Chàng trai càng cười lớn, cố gắng giải thích bằng thứ

tiếng Thái trúc trắc ngọng nghịu của mình:

“Nói được thì cũng quên vì không mấy khi có dịp nói. Hôm đó cháu viết

ra thành từng câu rồi học thuộc, cố nói...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.