NGHIỆT DUYÊN - Trang 128

Anh chàng ngoắc ngoắc ngón tay, đôi mày nhíu lại vì nghĩ mãi không ra.

Angsumalin nhìn mà sốt ruột phải điền nốt:

“... cho nhanh.”

Đôi mắt đen, nhỏ dài chớp chớp.
“Hai... phải rồi. Cháu học thuộc rồi cố nói cho nhanh nên nghe có vẻ

giống như nói được.”

Để nói được một câu mà cả người nói lẫn người nghe đều phát mệt. Bà

Orn cười đôn hậu:

“Thế thì lúc nào rỗi rãi cứ đến đây, tập nói hằng này sẽ tiến bộ ngay. Đã

bao giờ ăn đồ ăn Thái chưa?”

Câu cuối, chàng trai nghe không hiểu lắm bèn quay mặt sang phía cô gái

chờ đợi, cô đành phải dịch sang tiếng Nhật. Kobori vội mỉm cười, lắc đầu.

“Chưa ạ.”

“Vậy tối mai mời cậu đến ăn cơm, cả bác sĩ nữa.”
Angsumalin ngẩng lên nhìn mẹ, nhưng bà Orn nhắc lại lần nữa, còn bảo

cô gái:

“Con dịch lại cho cậu ấy nghe đi, bảo là mẹ mời đến nhà mình ăn tối

ngày mai.”

Cô gái đành vâng lời dịch câu nói của bà mẹ. Bác sĩ quay sang nhìn

Kobori vẻ lưỡng lự nhưng chàng trai vội cúi đầu cảm ơn, cười tươi.

“Rất hân hạnh ạ. Xin cảm ơn.”
Thái độ của anh ta khiến bác sĩ cũng vội cúi đầu theo và nói nhận lời.

Angsumalin im lặng đến tận khi hai người xin phép ra về. Ngay khi khách
vừa xuống cầu thang đi khuất, cô gái liền quay ra hỏi mẹ:

“Mẹ mời họ đến làm gì ạ?”
“Ô hay... có sao đâu con. Người ta mất công đến tiêm cho bà, mình cũng

nên có tấm lòng đáp lại chứ.”

Câu trả lời ấy làm cô con gái sững người im lặng mất giây lát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.