NGHIỆT DUYÊN - Trang 130

Bà Orn quay ra nhìn cánh cửa phòng khép chặt, ánh mắt lo lắng. Tiếng

đàn tam thập lục thánh thót vang lên giữa thinh lặng, giai điệu réo rắt như
thể người chơi đang tìm cách nói lên nỗi lòng cho nhẹ bớt, rồi những thanh
âm cuối cùng trở nên nghẹn ngào:

Ôi chàng hỡi, giờ này nơi đó

Chàng ra sao, có khóc có buồn?
Từ ngày chàng đi xa trở lại
Cố nhân xưa, chốn cũ, chẳng còn.

Bà Orn đổ các thứ nguyên liệu đã thái trên thớt vào cối, nhưng vừa

chuẩn bị giã thì nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên ở phía cửa bếp.

“Mẹ để con giã cho.”
Người mẹ quay ra cười tươi:

“Tốt quá, để mẹ còn đi lọc nước cốt dừa.”
Bà Orn nhấc chiếc thau nhỏ đựng cơm dừa đã nạo gần đầy đặt cạnh mình

lên, rót nước nóng trong ấm vào, vừa làm vừa nói chuyện với con gái:

“Mẹ sẽ làm canh cá chua cay, nhưng không dám làm cay quá, sợ họ

không ăn được. Chắc hôm nay con sẽ không thích món này vì canh chua
cay của con là cứ phải thật cay. Đậu đũa mẹ mới hái trong vườn, để xào với
tôm. Cá trê lọc đôi đem ướp nước mắm, để rán giòn lên làm đồ nhắm. Đến
lúc ghế cơm thì rán thêm một đĩa trứng là thịnh soạn rồi. Con có cần mẹ
băm tôm cho vào trứng tráng không?”

“Nếu ít tôm thì không cần đâu ạ.”
“Ối... tha hồ con ạ. Thuyền đánh tôm người ta đem đến bán cho từ sáng.

Tiếc là tôm càng toàn con bé, không thì mẹ sẽ nướng cho con ăn với mắm
ngọt.”

Câu nói của bà Orn chạm đến kỷ niệm trong lòng cô gái khiến nụ cười

chuẩn bị nở trên đôi môi vụt tắt tức thì. Bà Orn vừa bóp cơm dừa vào cái
rây lọc, vừa ngẩng lên nhìn con gái đang ngồi im lặng, chú tâm vào việc giã
mắm ớt ở cửa bếp... Angsumalin chỉ cắm cúi làm việc nhà từ sáng mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.