NGHIỆT DUYÊN - Trang 132

quả tang lũ trộm.

Bên khu vườn đó khá khuất người vì ngọn chuối lên cao, ra lá um tùm.

Tiếng thì thầm làm cô gái vội rẽ đám lá chuối bước nhanh tới.

“Ăn trộm phải không!”
Gần một bụi chuối lớn, hai thân hình nằm còng queo trên đống lá chuối

khô, mùi thuốc lá tự quấn bốc lên sặc sụa. Tiếng gằn giọng của cô gái làm
một trong hai người giật mình, chộp lấy cái gươm gần đó đứng bật dậy.

“Úi... bác Pol, bác Bua, làm gì ở đây thế này?”

“Suýt thì lỡ tay rồi.”
Người vừa vung gươm lên lẩm bẩm nói, rồi quay lại giấu chiếc gươm

vào bụi chuối như cũ.

“Cứ tưởng là ai. Hai bác đang làm gì thế?”

Angsumalin nhìn vẻ thắc mắc. Cả hai người đàn ông tầm trung niên ăn

mặc gọn gàng, quần vải đen đến đầu gối, áo cộc tay cũng màu đen, buộc
khăn rằn kín mít, có tẩu thuốc, chai rượu và miếng thịt gói lá chuối để cạnh.

“Chắc hai bác lại trốn vào đây uống rượu phải không? Hai bác đã khỏe

chưa?”

Câu hỏi ấy làm cả hai người hơi biến sắc mặt.

“Nghe nói là tối nào cũng có bác sĩ đến khám cho bà cháu đấy à?”
Câu hỏi bâng quơ bỗng dưng được đưa ra khiến sắc mặt cô gái cũng

thoáng vẻ lạ lùng.

“Có chuyện gì hả bác?”

Lão Bua quay sang gật gật đầu ra hiệu với đồng bọn.
“Đúng như ông nói rồi, lão Pol.”
Angsumalin hết nhìn người nọ lại quay sang nhìn người kia vẻ không

hiểu. Lão Pol gật đầu:

“Hừ... thì tôi đã bảo rồi.”
“Hai bác nói chuyện gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.