NGHIỆT DUYÊN - Trang 131

không nói năng gì với ai. Bà Orn thì vội đi xuống vườn nên cũng không
nhắc nhỏm đến những người khách sẽ tới ăn tối nay. Đến tận chiều, cô gái
cũng không lân la ra bếp hỏi việc cùng làm như mọi khi, nên bà bắt tay vào
làm một mình. Nhưng rồi Angsumalin vẫn không thể làm ngơ với nhiệm vụ
thường ngày...

Gương mặt cô nhìn từ bên cạnh hơi nhỏ và gầy, sống mũi thanh cứng

cỏi, đôi môi mím chặt lộ rõ tính cách kiên quyết. Cánh tay lộ ra từ tay áo
trắng mịn nhưng gầy guộc. Chiếc váy xanh lam có viền răng cưa màu
trắng, áo cũng xanh lam chấm bi trắng khiến thân hình vốn nhỏ nhắn của cô
trông càng mỏng manh. Đôi mắt to đen cúi xuống chăm chú vào công việc
trước mặt.

“Trông con gầy đi đấy, con thấy trong người có sao không?”
“Không ạ.”
“Chốc nữa bác sĩ đến, con để bác sĩ khám cho xem thế nào.”

“Không cần đâu ạ.” Giọng nói hơi đanh lại chút ít.
Bà Orn đẩy cái thau nhỏ đựng bã dừa ra xa, nhìn gói ớt, sả, lá trấp rồi

kêu lên:

“Chết thật, mẹ quên hái rau húng với cà xanh. Con ngừng tay đi vào

vườn hái cho mẹ với!”

Angsumalin nghe lời để món mắm ớt đó lại...
Mảnh vườn đầu tiên nằm sát nhà, bà Orn dành để trồng các loại rau gia

vị, kể từ chanh, trấp cho tới ớt, cà đủ cả. Angsumalin kéo gấu váy cao lên,
lấy đà để nhảy qua con ngòi nhưng rồi thấy có bóng áo thấp thoáng ở bên
phía vườn chuối ngay cạnh, cô hơi cau mày, trong lòng không khỏi cảm
thấy bực tức.

“Chắc lại bọn Nhật lẻn vào ăn trộm chuối đây, chúng nó mà chừa rồi thì

đã tốt.”

Thay vì nhảy qua con ngòi vào vườn rau thơm, Angsumalin đổi ý đi men

theo cây cầu và vườn cây, vòng ra phía sau vườn chuối nung nấu ý định bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.