NGHIỆT DUYÊN - Trang 133

“Thế kỹ sư trưởng có đến cùng không?” lão Pol gạn hỏi tiếp.
“Thỉnh thoảng cũng đến.” cô gái gật đầu trả lời miễn cưỡng.

“Thế hôm nay có đến không?”
“Bác hỏi làm gì, nói cho cháu biết đã?”
Lão Pol ngước lên nhìn cô gái, đôi mắt sáng lên:

“Hôm đấy... bác còn chưa cảm ơn cháu Ang...”
“Hôm nào ạ?”
“Thì hôm cái thằng kỹ sư trưởng nó ra lệnh cho đồng bọn hành hạ bác

với lão Bua.”

Cô gái đưa mắt nhìn qua thân hình gầy nhom của hai người.
“À...”
“Nghĩ mà xem. Cả cái vùng này có ai đứng ra giúp đỡ đâu, đàn ông vùng

này hèn như đàn bà hết cả!”

Trước đây, vì thành kiến nên Angsumalin bỏ qua sự thật là trong sự việc

đó, hai người này là bên có lỗi, nhưng giờ, khi nghe những lời nói lộ rõ bản
tính ích kỉ, cô gái liền mím môi không đáp lại câu nào, chỉ lẳng lặng quan
sát họ.

“Chỉ có cháu Ang là có lòng nói giúp cho hai bác, nếu không thì bác với

lão Bua đã bị chúng tra tấn đến chết rồi. May không chết nhưng cũng ốm
gần tháng trời, tiền bạc của cải đổ vào chữa bệnh hết cả.”

Angsumalin định hỏi lại:

“Thế tội là do ai gây ra?”
Nhưng rồi lại yên lặng, nghe hai người đó kể lể tiếp một cách căm hận:
“Kẻ thù quốc gia như nó chúng ta không thể dung túng vậy được!”

Cô gái hơi nhếch mép cười mỉa mai, hỏi ngược lại bằng giọng bình thản:
“Thế sao lúc đầu bác lại đi làm việc cho họ?”
“Bác đi làm việc cho nó là để kiếm cơ hội gây thiệt hại cho địch đấy

chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.