NGHIỆT DUYÊN - Trang 140

cô làm anh ta ngẩng lên nhìn, hơi mỉm cười rồi lại cúi xuống tiếp tục ngắm
cành hoa giấy. Angsumalin đem ấm nước sôi vào cho bác sĩ, ngồi xếp chân
một bên gọn gàng như định ở luôn trong phòng khiến bà Orn phải quay ra
nhắc khẽ:

“Con ra ngoài tiếp khách đi chứ.”

“Nhưng...” cô gái khẽ nói như thoái thác.
“Đi đi con, để mặc cậu ấy ngồi một mình là không phải.”
“Nếu con ra ngoài, làm sao mẹ nói chuyện với bác sĩ được?”

Angsumalin tìm cách chối cho bằng được, nhưng bà Orn đã cười xua đi:
“Nói chuyện hiểu nhau được chứ, mẹ biết dùng ngôn ngữ quốc tế mà

con.”

“Ngôn ngữ gì cơ ạ?”

“Ngôn ngữ ra hiệu. Con cứ ra ngoài đi.”
Cô gái đành ngoan ngoãn nghe lời. Kobori vẫn ngồi quỳ gối ở chỗ cũ,

nhưng nhành hoa giấy dài nhất đã bị uốn cong xuống gần chạm mặt bàn, và
bị tuốt bỏ hết chỉ còn mỗi một bông hoa duy nhất trên cành. Trông điệu bộ
anh ta mải mê với việc đang làm khiến cô gái dừng lại lẳng lặng quan sát.

“Cô đã bao giờ cắm hoa kiểu Nhật chưa?”

Anh ta hỏi mà không ngẩng lên nhìn như thể có con mắt thứ ba nhìn thấy

cô đang đứng đó quan sát. Angsumalin bất ngờ mất một lúc trước khi trả
lời ngắn ngủn:

“Chưa.”
“Cô đã bao giờ thấy chưa?”

“Tôi không quan tâm.”
“Đã bao giờ ăn đồ ăn của Nhật chưa?”
“Không thích!”

“Cô chẳng thích thứ gì của Nhật cả...”
Đôi mắt đen dài dẹt ngước lên nhìn vào mắt cô gái:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.