NGHIỆT DUYÊN - Trang 143

Lời khen có tác dụng ngay, khiến anh ta phấn khởi đưa tay chạm vào

cành cao nhất, cố gắng giải thích cả bằng tiếng Anh lẫn tiếng Nhật.

“Cành cao nhất là thượng giới, tiếp theo là con người, rồi đến mặt đất.”

Cô gái hơi chau mày nhưng không chịu cất lời hỏi.

“Người ta dùng cành hoa để thay cho ba thứ đó. Nếu trông trống quá thì

có thể thêm một cành nữa vào dưới bầu trời nhưng cao hơn con người,
tượng trưng cho đỉnh núi.”

Cô gái đoán: “Vì núi cao hơn con người và nâng đỡ bầu trời.”
Kobori gật đầu cười ra vẻ cảm ơn, rồi giảng giải tiếp:

“Ngoài ra có thể dùng hoa, lá để hỗ trợ nhưng không nên quá dày.”
“Người Thái không chuộng kiểu cắm hoa này, chúng tôi thường ngắt hoa

ra xâu thành chuỗi hoặc kết thành hình.”

Angsumalin nhẹ nhàng nói. Đôi mắt đen dài và mảnh của anh ta liền

nhìn cô đầy vẻ hào hứng:

“Làm như thế nào? Cô có thể làm cho tôi xem được không?”
Cô gái hơi sững lại một chút rồi trả lời nước đôi:
“Có thể được nếu... tôi có thời gian.”

Bà Orn bước ra khỏi phòng cùng lúc Kobori chuyển từ tư thế quỳ sang

đứng.

Bác sĩ mỉm cười nhìn, rồi quay sang chầm chậm nói với cô gái để cô có

thể nghe kịp:

“Kobori biết làm nhiều thứ như phụ nữ vậy, nào là nấu ăn, cắm hoa, chơi

đàn, nhưng cũng là một sĩ quan giỏi.”

“Ang, con đưa bác sĩ và cậu Dookmali đi rửa tay đi, để còn ăn cơm.”
Đây là lần đầu tiên cô không khỏi mỉm cười trước biệt danh Dookmali

của anh chàng. Nhất là khi thấy gương mặt trắng trẻo mà mũi và trán lại đỏ
ửng vì rám nắng, tương phản với vệt râu xanh xanh quanh cằm, nụ cười
ngố ngố nở trên môi và vẻ mặt ngờ nghệch như không hiểu gì hết, cô lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.