NGHIỆT DUYÊN - Trang 207

Còn anh Wanas thì sao hả mẹ? Liệu Wanas có được yên lành như thế này
không? Chúng ta chưa bao giờ xét đến. Còn bản nhạc này...”

Cô gái chỉ vào cây đàn:

“Con chỉ chơi cho mình Wanas nghe. Tại sao... sao anh ta phải ghi nhớ

rồi chơi lại bản nhạc của con chứ.”

Bà Orn khẽ thở dài, giọng nói dịu đi:
“Cón nói thế cũng không hẳn. Đúng là chiến tranh làm dân ta khổ sở

điêu đứng. Nhưng con cũng đừng quên đó không phải là lỗi của cậu
Dookmali. Bản thân cậu ấy cũng vì chiến tranh phải tha phương đến đây,
cậu ấy có làm gì nên tội ngoài việc thực thi nhiệm vụ của mình. Con không
thể trách cậu ấy được. Việc cậu ấy kể về đất nước mình, có lẽ cũng không
chủ ý khoe khoang rằng nước mình vĩ đại tuyệt vời ra sao. Cậu ấy chỉ muốn
nói đến quê hương để đỡ nhớ nhà mà thôi. Đó là một người tốt, cậu ấy luôn
cố gắng thân thiện với người mình thay vì dọa dẫm, dùng vũ lực như ở
những nơi khác. Con cũng từng nghe người ta kể đấy, là họ bị ức hiếp như
thế nào nhưng cậu Dookmali có bao giờ làm thế đâu. Cả bản nhạc này cũng
vậy. Cậu ấy là người nước ngoài, làm sao mà hiểu được ý nghĩa của bài hát,
chỉ là bản tính nghệ sĩ, nghe thấy ai chơi bài gì thì ghi nhớ lại, có dịp thì
đem ra chơi thử. Con cũng không thể trách móc cậu ấy về việc này. Điều
quan trọng là con không nên nói thế, nghe không lọt tai chút nào cả, mẹ
không ưa đâu. Người xưa đã dạy “lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”, con
có tức giận hay không vừa ý cũng nên giữ trong lòng thôi mới phải.” Cô gái
lặng im, gương mặt khuất trong bóng tối nên nhìn không rõ.

“Mẹ nhắc lại lần nữa là mẹ không vừa lòng. Mẹ yêu cầu con không được

làm thế nữa, ít ra là vì mẹ.”

Angsumalin không đáp lại, chỉ ngồi lặng yên, chờ không thấy mẹ nói gì

nữa bèn ra cất cây đàn vào trong phòng, đóng kín cửa lại.

Bà mẹ chỉ biết thở dài:

“Cái Ang này cứng đầu quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.