Kobori lễ phép cúi chào rồi lặng lẽ ra về, cô gái đi theo sau cách một
quãng. Dáng cao cao ấy chần chừ một chút ở đầu cầu thang, chờ cho
Angsumalin bước tới gần rồi từ từ quay lại:
“Tôi xin lỗi vì lúc nãy đã nhiều lời.”
Thấy cô gái chỉ đứng yên lặng tựa vào cánh cổng, chàng trai hạ giọng
nói tiếp:
“Những gì tôi nói ban nãy không có ý gì ngoài việc... Nếu như chúng ta
là bạn nhau, khi nào chiến tranh kết thúc mà tôi còn sống, tôi sẽ mời cả nhà
ta đi Nhật chơi bởi mọi người đã có công cứu giúp tôi. Nhưng nếu cô
không thích, tôi sẽ không nói nữa.”
Cô gái bối rối vì khó xử. Đôi mắt sắc sáng lên trong bóng tối, nhìn cô gái
dò xét rồi mới quay người đi lẫn vào đêm đen.
“Ang... con đóng cổng rồi vào đây với mẹ một chút.”
Giọng người mẹ nghe nghiêm khắc, cô gái liền nhanh chóng làm theo.
Bà Orn ngồi thẳng dậy còn người bà lùi vào trong tìm cơi trầu lạch cạch.
“Mẹ đã nói với con nhiều lần rồi, chuyện...”
Angsumalin ngắt lời, giọng hơi chua xót:
“Mẹ chỉ toàn nói con hành động như vậy là không phải, không nên!
Nhưng con không thể không như vậy, con không xóa bỏ được nỗi căm ghét
ấy khỏi lòng con dù con đã cố gắng rồi. Con không thích anh ta cứ kể lể về
đất nước mình, khoe mẽ với ta rằng đất nước anh ta kỳ vĩ ra sao. Đó là việc
của anh ta, con không muốn biết, không muốn nghe, không muốn thấy.
Chính vì bọn họ mà làm cho bao gia đình trên đất nước ta phải ly tán, bọn
họ gieo rắc khổ đau khắp nơi nơi. Ngay cả Wanas...”
Giọng cô nghẹn ngào như đang thổn thức:
“... đến giờ này ta còn chẳng nhận được chút tin tức nào. Không phải chỉ
mỗi mình anh ta là con một trong nhà, không phải chỉ mỗi mình anh ta có
người mong ngóng ở hậu phương. Chúng ta cũng phải trông chờ người của
ta đấy thôi. Anh ta còn may là sống trên đất ta lành lặn, sung sướng đầy đủ.