NGHIỆT DUYÊN - Trang 211

Người đang đi tới là cô gái bé nhỏ mặc chiếc váy đen viền đỏ cùng áo

trắng hơi dài, thoáng nhìn trông cô như trẻ con. Mái tóc được tết lại vấn
quanh đầu làm gương mặt trắng hồng hơn.

“Bác Pol thế nào rồi hả bác Bua?”

“Đang lên cơn sốt nằm rên hừ hừ kia kìa.”
“Bác đã cho uống thuốc chưa?”
“Cho uống rồi.”

Angsumalin quỳ xuống bên cạnh, đưa tay chạm vào bên cổ người ốm rồi

thở dài:

“Vẫn sốt cao không hạ.”
Đôi mắt đỏ dừ vì sốt rét chầm chậm hé ra, hai hàm răng đánh vào nhau

lập cập.

“Cháu Ang đi tìm bác sĩ giúp bác với, nhờ anh ta đến tiêm thuốc cho bác.

Lạnh thấu xương, đầu thì đau như muốn vỡ ra.”

Cô gái quay lại nhìn người đang ngồi cách đó, nhưng lão Bua đã gấp rút

lắc đầu.

“Không chơi đâu. Bảo bác đi đâu bác cũng chịu, nhưng bảo vào cái

xưởng đó lần nữa thì bác toi là chắc.”

“Cháu giúp bác đi, coi như làm ơn làm phước. Cái thuốc đấy tốt lắm,

tiêm vào một cái chỉ thoáng chốc là dứt cơn.”

“Nhưng sao bác sĩ đã bảo là sẽ quay lại tiêm cho bác nữa cơ mà?”
“Thì đúng vậy, nhưng họ nói thế rồi có khi lại quên. Cháu Ang giúp bác

đi tìm bác sĩ hộ đi.”

Thấy cảnh ông già run bần bật, cô gái lưỡng lự vì thương hại.
“Nhưng... xưởng ấy người ta không cho ai vào làm phiền...”
“Nhưng mình đến tìm bác sĩ mà. Cháu Ang cũng quen biết bác sĩ, người

ở đó họ không làm gì đâu. Làm ơn giúp bác đi mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.