NGHIỆT DUYÊN - Trang 213

Angsumalin hơi mỉm cười vì nhận ra người cô vừa nói chuyện là một

trong số toán lính từng kéo vào phá phách ở nhà cô và bị trừng trị lần đó.
Anh ta mất hút vào bên trong một lúc rồi quay lại, tươi cười:

“Watashi ni tsuite! irasshai! douzo kochira he. Mời cô đi theo tôi.”

Anh lính nói đoạn đẩy cánh cổng rộng vừa đủ cho cô đi vào và dẫn cô đi

vòng sang phía dãy nhà một tầng thấp thấp. Cả khu đất sạch sẽ, yên tĩnh dù
là nơi sinh hoạt của số lượng lớn lính tráng. Dãy nhà ấy nhìn qua cũng biết
là nơi làm việc vì chia thành nhiều phòng. Trong căn phòng đầu tiên mà cô
được dẫn vào, đồ đạc bài trí đơn giản giúp căn phòng chật trông rộng rãi
hơn. Trên cái bàn làm việc cỡ lớn, những bản vẽ xếp chồng lên nhau gọn
gàng.

“Shibaraku koko de matte kudasai... Cô chờ ở đây một chút.”
Người lính lịch sự đi lùi ra. Một lúc sau thì nghe thấy tiếng bước chân

nặng nặng đi tới.

“O-isha san... Thưa bác sĩ...”
Cô gái lập tức ngừng lời vì người vừa bước vào chỉ mặc độc một cái

quần soóc, vầng ngực rộng và hai cánh tay vạm vỡ lấm tấm đầy mồ hôi.
Mái tóc rối bời, gương mặt rõ ràng là vừa mới ngưng tay khỏi việc lao động
nặng. Đôi chân to trắng, đi đôi giày cao đến cổ chân.

“Xin lỗi, tôi ăn mặc không được lịch sự vì đang làm việc thì lính gác vào

báo là cô đến tìm bác sĩ. Có ai bị làm sao à?”

“Cho phép tôi nói chuyện với bác sĩ thì hơn.”
Gương mặt ngả sang màu nâu nhạt không thể hiện thái độ gì trừ vẻ lịch

sự thường thấy.

“Bác sĩ đi vắng, nhưng tôi có thể giúp được.”

“Không sao ạ. Lính gác không nói cho tôi biết trước, không thì tôi đã

không vào làm phiền.”

“Ồ không, có phiền gì đâu. Tôi rất hân hạnh nếu có thể giúp được gì. Bà

cô không khỏe, hay là mẹ cô?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.