NGHIỆT DUYÊN - Trang 215

Giọng anh ta nghe rất thành thật làm Angsumalin không khỏi lấy làm lạ.

Người đàn ông này vừa giây lát trước trông có vẻ cứng cỏi, dữ dằn hung
bạo, nhưng chỉ trong phút chốc lại thể hiện tấm lòng hiền hậu ẩn sâu bên
trong. Dáng người cao thẳng, bước chân giậm nặng kiểu lính đi trước dẫn
đầu theo thói quen. Người lính canh giơ tay chào kiểu nhà binh. Cô gái đi
sau cách một đoạn, nhưng đến lúc qua cầu bước sang phía miệt vườn,
người đi đằng trước rảo chân bước nhanh hơn, cuối cùng cô phải chạy theo
từng quãng.

“Này... anh... anh...”

Angsumalin gọi giật giọng, thở dốc, khiến người đi trước lập tức quay lại

nhìn, ánh mắt toát lên vẻ không hiểu. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cô, đôi
môi liền nở nụ cười vui vẻ:

“Xin lỗi, tôi đi nhanh quá.”
Anh ta quay người, đi chậm lại, vừa đi vừa giải thích:

“Theo truyền thống của người Nhật, đàn ông sẽ đi trước, phụ nữ phải

theo sát đằng sau. Vì người đàn ông là chiến binh, sẽ phải cảnh giác bảo vệ
sự an toàn cho người phụ nữ sau lưng mình.”

“Thế anh cứ đi trước đi, rồi tôi sẽ theo sau.” Angsumalin nhẹ nhàng nói.
Không có tiếng đáp lại, chỉ nghe giọng cười ồm ồm khe khẽ. Lần này

đến lượt người dẫn đầu cố tình giảm tốc độ dưới mức bình thường khiến cô
gái cũng phải đi chậm theo.

“Chậm trễ thế này khéo lão Pol đau chết mất rồi.” Người đi sau không

kìm được phải cất tiếng nhắc nhở.

“Ông ta đau lắm à?” Giọng nói tỏ rõ vẻ quan tâm.
“Cũng không đau lắm, nhưng nếu bác sĩ ai cũng thế này thì có thể đoan

chắc là chẳng bệnh nhân nào khỏi được.”

“Nhưng lúc bác sĩ bị thương thì chẳng có ai cứu giúp, nếu chữa cho mình

khỏi được thì tốt, nếu không khỏi còn bị cười nhạo rằng phí công làm bác
sĩ, đến bản thân mình cũng không chữa được cho mình!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.