NGHIỆT DUYÊN - Trang 214

“Không phải, là lão Pol...”
Cô gái buột miệng nói ra. Đôi mắt đen dài dẹt của anh ta ra chiều nghĩ

ngợi, tay đưa lên vuốt tóc.

“À... nhớ ra rồi. Thấy bác sĩ nói là phải tiêm thuốc hằng ngày. Bác sĩ bận

công chuyện nên chắc quên mất. Ông ta ra sao rồi?”

“Đang lên cơn sốt rét.” Angsumalin ngập ngừng nói.
“Có vật vã lắm không? Đã uống thuốc như bác sĩ dặn chưa?” Kobori

gặng hỏi, làm như mình là bác sĩ không bằng.

“Lão Bua bảo là cho uống rồi, nhưng lúc tôi đến, lão Pol lên cơn sốt cầm

cập chỉ mong bác sĩ đến tiêm cho.”

“Bác sĩ lại đi vắng mất rồi.” Anh ta khẽ nói, đăm chiêu một lát rồi quyết

định: “Thế này đi, tôi sẽ đi khám cho xem thế nào.”

Angsumalin mở to mắt kinh ngạc. Đôi môi cong cong liền nở nụ cười:

“Cô không phải lo đâu. Tôi không phải là bác sĩ nhưng cũng biết tiêm.

Chúng tôi đều có kiến thức về bệnh sốt rét vì đều đã được tập huấn cách
chữa trị và phòng chống trước khi đến những nước trong khu vực này, đến
nơi có nguy cơ bị nhiễm sốt rét cao, ít nhất cũng phải biết tiêm bắp cho bản
thân trong trường hợp khẩn cấp chứ. Tôi còn biết tiêm ven, dù không thạo
như bác sĩ nhưng cũng tạm thay được. Thuốc mà bác sĩ kê cho, ở đây lúc
nào cũng có. Cô chờ tôi một chút rồi cùng đi xem thế nào.”

Kobori giải thích dài lê thê bằng cả tiếng Nhật xen lẫn tiếng Thái rồi mới

quay ngoắt đi, bỏ mặc cô gái không kịp can ngăn. Chỉ chưa đầy năm phút,
anh ta đã quay trở lại, lần này ăn vận chỉnh tề. Trên tay cầm túi thuốc so
với cái dáng cao lớn trông bé tí đến là buồn cười.

“Xin mời cô... Ta đi thôi.”

“Ơ... nhưng tưởng anh đang bận làm việc.”
“Tôi có trợ lý, để anh ấy trông nom giúp cũng được. Xong rồi tôi sẽ quay

lại làm việc tiếp, chứ người bệnh bỏ mặc đó sẽ nguy mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.