NGHIỆT DUYÊN - Trang 216

Cô gái im lặng, làm như không hiểu gì, dù trong lòng biết rõ lần này cô

đã bị anh ta nói xỏ thật đau.

Khuôn mặt người bệnh nhăn nhó, mắt từ từ hé ra nhìn bác sĩ. Lão Bua thì

mở to mắt, mặt biến sắc. Kobori ngồi xuống, mở túi thuốc tìm mãi không
thấy cái cặp nhiệt độ. Cô gái thấy vậy sốt ruột phải chỉ tay:

“Ở trong cái ống inox dài dài đó.”
Đôi tay to khỏe cầm cái cặp nhiệt độ vẩy một lần là được. Lão Pol há hốc

miệng như không tin vào những gì đang thấy, đôi mắt toát lên nỗi sợ hãi
nhưng không dám nói ra. Kobori lục hộp xi-lanh và ống thuốc ra xếp một
cách lóng ngóng.

“Cho tôi ít nước nóng.”

Angsumalin gật đầu ra hiệu cho lão Bua nhưng lão lại bước tới thì thầm

vào tai cô hỏi:

“Để cho hắn ta chữa bệnh á cháu Ang?”
“Bác sĩ đi vắng, anh ta tiêm thay.”

Cô gái trả lời bình thản dù trong lòng cũng không tin tưởng cho lắm.
“Liệu có chữa bệnh được thật không?”
“Thì anh ấy sẽ tiêm thuốc cho, được hay không thì phải chờ xem thôi.”

“Trông nó cứ kỳ quặc thế nào ấy.”
Lão Bua phàn nàn nhưng cũng chịu đi lấy nước nóng đem ra, rồi ngồi

phệt xuống quan sát cách chữa bệnh của bác sĩ bất đắc dĩ. Anh ta quay lại
nhìn hai người đang dõi mắt theo mình, rồi quay đi bắt gặp ánh mắt của
bệnh nhân đang nhìn mình vẻ e dè.

“Không sao đâu.”

Kobori nói lúng búng, không rõ là tự lên tinh thần cho bản thân hay trấn

an những người đang đồng loạt dõi theo từng động tác của anh ta. Đến lúc
anh ta dùng kim tiêm hút thuốc từ ống, động tác mạnh mẽ như đang cầm vũ
khí càng làm cho sắc mặt những người xung quanh biến đổi. Kobori gượng
gạo cười với mọi người một lượt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.