NGHIỆT DUYÊN - Trang 27

lánh. Angsumalin công nhận với lòng mình rằng suốt bao năm cô và chàng
trai này quen biết nhau, Wanas đã chứng minh anh là người thật sự có thể
bảo vệ và che chở cho cô được. Khi cô vui, anh là người cười cùng cô, lúc
cô buồn khổ, cũng chính anh luôn ở bên an ủi cô.

Cô gái nhớ rõ cái ngày mà cô cùng Wanas rời khỏi cổng trường để lên xe

điện về nhà như mọi khi, hai người đang sang đường thì thấy một chiếc ô tô
đi ra từ cổng trường phổ thông gần đó. Người đàn ông ngồi ở ghế sau xe
quay ra nhìn thấy cô, rồi chiếc xe đó tiến lại và đỗ gần chỗ cô đứng.

“Ang, con...”
Angsumalin giật mình quay phắt lại. Đến khi nhìn rõ là ai, gương mặt

trắng xanh của cô hơi tái đi. Cô cúi chào cùng lúc ông cất tiếng trầm trầm:

“Con định đi đâu để bố đưa đi.”

Cô gái lưỡng lự. Chàng trai đứng cạnh liền quay sang khẽ nói:
“Ang đi đi. Anh đi trước, sẽ chờ ở bến sông.”
Wanas liền qua đường đi trước. Cô gái ôm sách vở bước tới chiếc xe. Hai

cô bé trạc tuổi nhau đang ngồi trong xe, nhìn cô đăm đăm. Angsumalin
nhìn lại lạnh lùng, rồi trả lời bố:

“Con đang về nhà ạ”.
“Bố sẽ đưa con ra tới bến thuyền”.
“Dạ thôi ạ. Con tự đi xe điện về được.” Câu cuối pha lẫn tiếng cười được

cố tình nặn ra.

“Lên xe đi, con. Bố lâu lắm không được gặp con, muốn nói chuyện với

con.”

Người bố cố nài, và mở cửa xe, ngồi lùi vào bên trong.

“Kop

[9]

, con lên ngồi trên đi.”

Cô bé bị gọi tên làm mặt nhăn nhó, còn cô bé kia tên Kaew

[10]

tỏ vẻ vùng

vằng, giận dỗi:

“Để con lên trên ngồi thêm một người nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.