NGHIỆT DUYÊN - Trang 42

“Cháu đang than thở ạ, cô Orn.”
“Than thở cái gì. Cái gì mà không có tiền bạc với chỉ đãi bạn hiền có thế

thôi.” Angsumalin gắt.

Wanas cứ mặc kệ xúc chè ăn tỉnh bơ.
“Không phải sao? Cứ như hôm trước ấy, người ta không có tiền, cất công

đi tìm tận khoa định xin bữa cơm trưa, vậy mà cho người ta mỗi đĩa cơm
suất, với chén nước suông rồi đuổi về.”

“Cái Ang này, sao lại nhẫn tâm thế con?” Bà Orn khẽ trách móc.

“Trời... mẹ tin gì cái kẻ chuyên phét lác ạ. Đĩa cơm suất nhưng xin thêm

cơm mấy lần đến nỗi con suýt phá sản. Con cũng chỉ được uống nước
trắng. Nếu con không bớt lại ít tiền đi xe điện thì cả hai đã phải đi bộ về rồi.
Còn tiền anh ấy đem đi làm gì hết, mẹ biết không ạ?”

“Thôi mà, thôi, đừng đem chuyện của tiểu huynh đây ra phơi bày trước

thiên hạ. Xin đấy, hiền muội.” Wanas làm bộ như sắp giơ tay vái.

“Đừng có mà làm trò hề. Anh ấy đem tiền đi cá cược với bạn, mẹ ạ.”

“Ôi, sao lại đi cá cược làm gì?”
Wanas cười ngượng nghịu, nuốt miếng chè chuối một cách khó khăn.
“Nói lấp lửng thế thì anh bị mắng một trận mất. Không phải cá cược đâu

cô Orn, chỉ là thách đố nhau chút thôi.”

“Dù sao cũng vẫn là cá cược.” Angsumalin xen vào.
“Chỉ giỏi thêm dầu vào lửa.” Wanas làm bộ nhe nanh. “Bọn cháu cá nhau

là cháu có dám ngồi bán phiếu cầm đồ trước khoa Kế toán không. Cháu bảo
cháu dám, nên mới cá nhau.”

“Trời ơi, không còn gì chơi nữa hay sao?” Bà Orn kêu lên.

“Bọn chúng nó mới thu thập phiếu cầm đồ lại cho cháu, cháu thì ngồi đó

làm mặt tỉnh bơ.”

“Ngồi xổm nữa chứ mẹ, một xếp phiếu đặt trước mặt, lại còn cởi giày

chặn để giấy không bị bay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.