NGHIỆT DUYÊN - Trang 43

“Hừm... miêu tả kỹ gớm.”
Bà Orn không nhịn được cười: “Nghe thì có vẻ đáng ra phải thắng, làm

sao mà cuối cùng lại thua?”

“Thì đây ạ... nguyên nhân.” Wanas dẩu môi về phía cô gái.
“Này, lại đổ lỗi cho người ta!”
“Tự dưng Ang lại đi gặp bạn ở đó, rồi kéo cả đàn đến xem cháu. Ai mà

chịu nổi, cháu phải chuồn chứ sao nữa.”

“Chạy bạt mạng luôn mẹ ạ, một tay xách giày, một tay vẫn còn kịp vơ

đống phiếu cầm đồ theo.”

“Nếu mà còn ở lại... miệng lưỡi em khiếp chết được.” Wanas giọng ỉu

xìu.

“Sao với người khác thì anh không xấu hổ. Anh ngồi ung dung giảng giải

nào cái phiếu này là đồng hồ đeo tay, máy chạy tốt, chỉ tiếc mỗi cái không
có kim nên tôi mới bán rẻ, ai mà mua về tặng sinh nhật bạn bè thì tình bạn
sẽ rất khăng khít. Còn cái này...”

“Em nghe thấy à?”
Angsumalin chìa mặt lại gần:
“Em đứng đằng sau anh một hồi lâu rồi mới vòng ra đằng trước, nói cho

mà biết.”

“Thảo nào. Cái bọn đấy cứ cười ầm ĩ. Anh đã phải nhận lời cá cược ở tít

tận khoa đấy, nghĩ là chắc em sẽ không thấy.”

“Người ta nói cho anh biết, chính hội bạn anh chạy đến bảo người ta đi

xem anh làm trò gì hay lắm, nên người ta mới đến đấy.”

“Ây dà... bọn đấy thâm hiểm thật đấy.”

“Anh không ngượng với em thì đã thắng đẹp rồi, đằng này suýt phải chịu

đói. Nếu em không nghĩ đến việc sẽ không có ai giúp em làm bài tập thì đã
để anh nhịn đói cho chừa đi rồi.”

Wanas cúi đầu xúc nốt thìa chè đưa vào miệng, cãi thầm trong bụng: “...

Ai mà không xấu hổ khi người mình yêu thấy mình trong bộ dạng điên điên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.