NGHIỆT DUYÊN - Trang 461

Lão Pol quay ra mắng, tay vẫn buộc đống cột gỗ lại thành bó vừa đủ để

vác được. Lão Bua thì cắm cúi san chỗ đất quanh mấy lỗ cột cho phẳng,
vừa làm vừa lẩm bẩm than:

“Nếu đến thật thì cầu cho nó thả trứng xuống đúng chỗ này luôn, thế là

xong chuyện.”

“Thả vào đầu ông ấy.”
“Thôi hai bác đừng mải tranh cãi nữa. Nhanh tay lên đi ạ.”
Angsumalin giục, đồng thời con dao trong tay cô liên tiếp phạt những

cây leo mọc bừa xung quanh. Nhưng rồi, tất cả giật nẩy mình khi có tiếng
khàn khàn cất lên:

“Mấy người kia! Làm gì vậy? Sao lại nhóm lửa lúc đêm hôm thế này, ở

đây còn gần xưởng đóng tàu, nhỡ có báo động thì nguy mất.”

Người vừa bước ra đứng lừng lững cạnh đống lửa làm mọi người thấy

nhẹ nhõm hắn. Lão Bua suýt khuỵu cả chân xuống.

“Cứ tưởng ai? Hóa ra bác chủ tịch xã. Nhẹ cả người.”

“Thế lão đang làm gì đấy? Hả... giữa đêm hôm khuya khoắt sao lại đi dở

nhà? Lão định chuyển đi đâu? Có chuyện gì thế này? Ơ... Ang... xuống đây
làm gì với mấy lão này thế con? Lão Pol, lão Bua... cho lửa nhỏ bớt đi. Đức
vua đã ra lệnh đêm hôm không được nhóm lửa, người ta sẽ cho rằng mình
làm tín hiệu cho bọn tàu bay. Ang... con nói xem có việc gì mà lại xuống
đây giúp hai lão khỉ già này?”

Cô gái buông con dao phát cỏ trong tay xuống, chần chừ, ngại ngần,

không biết nên kể đến mức nào. Ông chủ tịch nắm lấy cổ tay cô, giục giã
gặng hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

“Là... do bác Bua ạ.”
“Biết ngay mà, hai cái lão này thể nào cũng kiếm chuyện rắc rối. Gây ra

chuyện gì mà đến mức phải trốn đi giữa lúc khuya khoắt thế này?”

“Chuyện dài lắm ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.