NGHIỆT DUYÊN - Trang 472

đầu, nhưng chàng kỹ sư trưởng vẫn tỉnh bơ, lại còn chau mày trả lời chắc
nịch:

“Sore no mae ni mita koto ga arimasen. Tôi chưa từng thấy gì cả.”

Đã thế, anh còn đi trước dẫn đầu tới chỗ đám lính đang lục soát rồi nói:
“Hitte mimashou. Nào, ta thử tìm xem?”
Nhưng hễ anh bước tới đâu là đám lính đều dừng lại ngoan ngoãn

nhường đường. Cuối cùng anh quay lại hỏi:

“Machigain ga arimas ka? Có gì bất thường không?” Đám lính trả lời

giọng không được quả quyết lắm:

“Machigain ga arimasen. Không có gì lạ thường ạ.”
Viên sĩ quan Nhật nôn nóng quay sang bàn bạc với gã Tây, gã vẫn nhất

quyết giữ ý kiến. Chỉ sau khi người cùng đi giải thích dài dòng một thôi
một hồi, vừa nói vừa liếc nhìn bóng người cao thẳng đứng ở đằng xa, tay
chắp sau lưng nghiêm nghị, gã mới miễn cưỡng gật đầu nhưng vẫn không
thôi ngó nghiêng xung quanh với ánh mắt tin chắc mình đã từng đến chỗ
này. Đám lính đang tản mắt bèn tập trung lại, chuẩn bị rời khỏi đó.

“Mou dekimashita ka? ... Xong xuôi cả rồi ư?”
“Hai... Vâng.”
Bàn tay thon thả trắng muốt đang nắm chặt một cành hoa từ từ thả lỏng

ra khi đám lính đồng loạt đứng nghiêm chào chàng trai rồi theo hàng ngũ đi
khỏi. Viên cảnh sát Thái Lan đi cuối quay sang cười mỉm với ông chủ tịch
xã, đôi mắt ánh lên nét cười:

“Chúc may mắn, ông chủ tịch!”
Tiếng cười nói im bặt đi nãy giờ lại vang lên rộn rã. Kobori vừa định rời

khỏi đó thì bất chợt có tiếng gọi khiến anh chững lại:

“Kỹ sư trưởng, không tham gia hội đêm nay cho vui à?”

Gương mặt ông nở nụ cười chân tình, anh liền trả lời lễ phép:
“Tôi mà tham gia chắc mọi người sẽ không vui lắm đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.