NGHIỆT DUYÊN - Trang 485

vào trái tim. Nhưng với người ấy, dù bị bao rào cản ngăn cách, nhưng tình
yêu ấm áp, vững vàng của anh vẫn đầy sức mạnh, sức mạnh ấy lặng lẽ lan
tỏa từng chút từng chút một, và giờ đây đang chiến đấu dữ dội với bức
tường đạo lý trong cô.

Hideko... tôi yêu em.”

Câu nói ngắn ngủi ấy cứ vang mãi trong tâm trí cô, Wanas cũng từng nói

với cô điều này nhưng không hề khiến tim cô thắt lại, đập đến lạc nhịp như
khi giọng nói trầm ấm, dịu dàng của người ấy cất lên.

Cô gái nắm chặt bàn tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói như

muốn để cảm giác đau đớn bên ngoài thúc cho nỗi đau tinh thần đang lắng
xuống vùng lên lập tức. Mùi máu tanh từ vết cắn của cô vẫn phảng phất đâu
đây trong tâm trí, đột nhiên Angsumalin thấy thầm lo cho vết thương sưng
tím trên bả vai trắng mịn ấy... Mùi khói xộc vào làm cô gái vội vàng vùng
dậy. Trên chiếc gối dài có hai vết lõm do hai mái đầu nằm cạnh nhau gối
xuống, một bên còn thoang thoảng hương thơm dìu dịu mà Angsumalin
chưa từng quên.

Bà Orn dừng tay thái hành củ khi thấy dáng dong dỏng của cô gái ngồi

xuống gần bậu cửa. Cô cúi thấp mặt, khẽ hỏi mà không nhìn mắt mẹ:

“Mẹ làm gì thế ạ?”
“Tráng trứng con ạ, mẹ thái hành rồi đấy. Cậu Dookmali đã dậy chưa?”
Gò má trắng mịn lập tức ửng đỏ, giọng đáp nghe càng nhỏ hơn:

“Đi rồi ạ.”
“Hả? Sao đi sớm thế, cơm nước còn chưa ăn. Đêm qua nghe loáng

thoáng là say khướt phải không con?”

“Vâng... Thịt rán này là để dâng lên đoàn sư khất thực hả mẹ?”

Cô gái nói lảng sang chuyện khác, nhưng bà Orn vẫn hỏi tiếp:
“Thế nó đi đâu về mà say rượu?”
“Bác chủ tịch xã rủ xuống ở hội múa ram-thon ạ.”

“Thế chắc là bị chuốc cho rồi. Tối nay có về nhà ăn cơm không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.