NGHIỆT DUYÊN - Trang 486

“Không... con không biết ạ, chắc là ăn bên xưởng.”
“Đáng ra con nên hỏi cậu ấy, vậy là không phải đạo đâu.”

“Kệ đi mẹ ơi.”
Angsumalin cắt câu chuyện nhưng cả ngày hôm đó trông cô như đang lo

lắng điều gì. “Chiều tối, tôi sẽ về gặp em.” Tiếng máy móc đập vào kim
loại vẫn vọng tới. Chỉ cách có mấy hàng cây, từ đây còn có thể nhìn thấy
mái khu xưởng vượt lên rặng cây thấp thoáng. Anh hẳn đang bận bịu với
công việc, bận thực hiện nhiệm vụ được giao một cách chăm chú, liệu có
lúc nào anh nhớ việc anh cần nói với cô?

Thời gian chậm rãi trôi tới khi tiếng còi báo đổi ca bên nhà máy vang

lên. Không lâu sau, tiếng bước chân nặng trịch dội lên cầu thang.
Angsumalin vội trốn vào bếp nhưng cứ đứng loay hoay, không biết nên làm
gì.

“Ang ơi, ra đây con.”
“Đợi con chút đã ạ.”
“Lính bên xưởng đến báo cái gì ấy, mẹ nghe không hiểu. Con ra nghe

xem nào.”

Cô gái thở dài, từ từ quay người lại bước ra ngoài. Một người lính đứng

nghiêm giơ tay chào rồi báo cáo bằng thứ tiếng Nhật nhanh như gió. Nói
xong, thấy người nghe gật đầu ra hiệu với điệu bộ thờ ơ, anh ta liền chào
hai mẹ con một lần nữa rồi giậm chân cồm cộp bước xuống cầu thang ra
về.

“Anh ta bảo gì thế con?”
“Anh ta đến báo tin của Kobori ạ.”

“Có chuyện gì?”
“Kobori cho lính đến báo là Bộ Tư lệnh gọi lên gặp nên tối nay sẽ không

về đây được.”

“Ơ, lại xảy ra chuyện gì nữa ư?”

“Có thể là họp hành gì đó ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.