NGHIỆT DUYÊN - Trang 488

Cô thốt lên hoảng hốt nhưng cái xuồng vẫn chạy hết tốc lực, lại còn có

vẻ như sẽ cắt qua đuôi thuyền cô... ánh đèn lại rọi tới lần nữa cùng với
tiếng còi vang lên dồn dập như sốt ruột đi đâu.

“Đồ điên!”

Nước bắn tung tóe làm cô phải đưa tay lên vuốt mặt rồi lái đuôi thuyền

né sóng nhưng vẫn bị đợt sóng sau to không kém tràn tới. Cô gái quay ra
phía ánh đèn với vẻ tức tối. Xuồng máy lao vút đi nhưng rồi bỗng giảm tốc
độ quay đầu trở lại. Ngọn đèn pha trên xuồng sáng lóa, con xuồng máy từ
từ tắt động cơ rồi tiến đến gần. Angsumalin chớp mắt liên hồi vì ánh đèn
rọi thẳng vào mắt. Thuyền của cô bị kéo lại, tiếng nói trầm ấm cất lên nôn
nóng:

“Hideko... Em đi đâu thế?”
Giọng nói ấy làm dấy lên những cảm xúc mừng rỡ, cảm động khôn xiết

trong tim cô.

“Nước sắp ngập cả lòng thuyền rồi, lên đây nào.”
Cánh tay vạm vỡ của người ngồi ở đầu xuồng choàng qua người, nhấc

bổng cô lên một cách dễ dàng.

“Khéo thuyền trôi mất.”

Giọng nói trầm ấm ra lệnh một hồi, người lính ngồi phía đuôi xuồng liền

rời khỏi bánh lái nhảy xuống con thuyền nhỏ thế chỗ cô.

“Em đang đi đâu vậy?”
“Ừm... sang bờ bên kia...”

“Sao lại phải sang bên ấy?”
Angsumalin không trả lời. Ánh mắt dần quen với bóng tối bắt đầu nhận

ra thân hình vạm vỡ của anh. Đôi mắt cúi xuống nhìn cô ánh lên long lanh.

“Suýt nữa thì em nguy rồi. Tôi đang vội đi, may mà em quay mặt ra nên

kịp nhìn thấy. Sao em phải sang bên kia sông, lại có chuyện gì nữa à?”

Không có câu trả lời, bởi cô biết phải giải thích cho anh về chuyện gấp

lần này thế nào đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.