NGHIỆT DUYÊN - Trang 490

“Cũng được...”
Anh ngồi xuống cái ghế dài, đưa tay lên vuốt mặt, thở dài.

“Lúc nãy em vẫn chưa trả lời tôi là em sang sông làm gì?”
Cô gái vẫn yên lặng. Suốt từ chiều, trong lòng cô tràn ngập cảm giác bứt

rứt không yên, cô lo lắng cho người đang ngồi trước mặt mà không biết tại
sao. Cô cố thuyết phục mình rằng đó chỉ là cảm giác hối lỗi vì cô là nguyên
nhân khiến anh gặp phải rắc rối. Nhưng nếu vậy, đáng ra cô nên cảm thấy
vui mừng vì đã có thể gây phiền toái cho anh mới đúng. Vậy tại sao... tại
sao... sao cô lại nôn nóng sang sông chỉ để chắc chắn là anh vẫn an toàn.
Trong lúc ra sức chèo thuyền, cô chỉ một lòng một dạ nghĩ tới anh mà thôi,
đồng thời một câu hỏi cứ trở đi trở lại trong tâm trí:

“Nếu anh ấy làm sao thì mình biết làm thế nào?”

Những hình ảnh tưởng tượng ra đều thật đáng sợ, hiện lên dồn dập khiến

cô ra sức vung cánh tay chèo thuyền vượt dòng nước xiết tiến về phía
trước, mồ hôi toát ra khắp người, còn tâm trí thì đã lao đi trước vì nóng
ruột.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.