NGHIỆT DUYÊN - Trang 513

Câu nói ấy làm cô gái vội đi ra khỏi phòng, thầm đáp lại trong lòng:
“Hà cớ gì mà tôi phải lo cho anh!”

Khi cô rời bếp quay lại thì chàng trai đã mặc quân phục chỉnh tề, cũng

vừa bước ra khỏi phòng ngủ. Gương mặt anh tươi tắn, đôi mắt lấp lánh
niềm vui. Vừa nhìn thấy Angsumalin, anh liền đưa tay trái cho cô cài cúc
giúp như thể đấy là phận sự hằng ngày của cô vậy.

Chỗ quần áo mới được cấp ấy, áo thì hơi rộng còn quần lại hơi chật, thế

mới tệ chứ.”

Angsumalin đưa mắt liếc nhìn, không đáp lại nhưng tay vẫn cài cúc cho

anh. “À mà hai ông già kia sao rồi?”

“Không biết nữa ạ, biến mất tăm luôn.”
“Hôm qua tôi gặp bố em đấy.”
Cô gái ngẩng lên nhìn anh, đúng lúc chàng trai cúi xuống mỉm cười rạng

rỡ.

“Ông hỏi tôi là bao giờ có cháu cho ông.”
Gương mặt cô gái đỏ ửng đến tận cổ, đôi môi mím chặt.
“Tôi trả lời là nếu có con, tôi muốn là con trai, đến lễ hội của Nhật, tôi sẽ

treo một con cá chép nhỏ lên trước nhà... Angsumalin...”

Tiếng gọi tên cô thật sõi, thật rõ ràng, giọng anh nghe thật nghiêm túc.
“Nếu như có thể, tôi muốn trái đất ngừng quay, muốn cho thời gian dừng

trôi tại lúc này vì... tôi đang hạnh phúc vô cùng. Ít ra em cũng thể hiện rằng
em tin tưởng tôi... chỉ thế cũng đủ rồi. Tôi sợ phải trải qua khoảng thời gian
sắp tới thời điểm mà lúc nào tôi cũng lo lắng rằng đến một ngày, em sẽ tan
biến vĩnh viễn khỏi đời tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.