NGHIỆT DUYÊN - Trang 526

“Dạ không ạ. Sao mẹ đi lâu thế? Bà cứ hỏi, nhắc mẹ mãi?”
“Lúc mới đến, không gặp được bác chủ tịch mà chỉ gặp bác gái. Ngồi nói

chuyện một lúc lâu, đến khi chuẩn bị cáo từ thì vừa hay, bác chủ tịch lại về
đến nhà, thế là lại nói tiếp lâu ơi là lâu. Mẹ đòi về mà không cho, cứ giữ lại
ăn cơm tối luôn. Mẹ yên tâm là con ở nhà rồi nên đành nghe lời bên ấy.”

“Nhà bên ấy nói thế nào ạ? Con đoán là bác gái sẽ khóc...?” “Thì vẫn

như mọi khi.”

Bà Orn vừa đáp vừa bật cười, rồi chậm rãi ngồi xuống hiên.
“Thế Dookmali có về ăn tối không?”

“Có ạ, xong xuôi hết rồi, giờ đang ngồi làm bản vẽ ở trong phòng.”
Nghe vậy, bà Orn hạ giọng nhỏ hơn trước:
“Lúc nãy nhà bên ấy cũng nhắc, ai cũng khen nó là người tốt. Nhà người

ta chỉ lo rằng nếu Nas về nước, biết chuyện sẽ đau khổ lắm.” Angsumalin
lặng im, không đáp lại lời nào.

“Nhưng mẹ nghĩ chuyện này là do nghiệp duyên của mình đã tích đã tạo

từ trước, ai mà thay đổi được. Dookmali, chỉ trừ mỗi việc nó là người ngoại
quốc, còn ngoài ra cũng chẳng chê được điểm nào. Bác chủ tịch xã cũng
mới kể cho mẹ nghe chuyện nó đến giúp hôm đó, nếu không dân làng
quanh đây đã gặp rắc rối hết cả. À... mà thấy bảo chiều nay đưa khách đến
thật không con?”

“Có ạ.”
“Mẹ phải đi tắm cái mới được.”

Bà Orn chầm chậm đứng dậy, khẽ lẩm bẩm than:
“Hôm nay ngồi cả ngày mỏi quá. Bên ấy họ đang làm nhân bánh nếp,

vừa nói chuyện vừa giúp làm cùng luôn, hết cả chậu nhân lúc nào không
biết.”

“Sắp có lễ lạt gì ạ?”

“Không phải. Bên kia sông có người sang đặt làm mấy trăm cái bánh.

Giờ mọi người ai cũng chỉ lo sơ tán, chạy bom, chẳng làm ăn gì, mình làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.