NGHIỆT DUYÊN - Trang 524

một khoảng thời gian hạnh phúc ít ỏi, tôi cũng sẽ gắng hết sức thu nhặt để
bù lại nỗi đau khổ về sau. Lúc ấy... tôi sẽ hồi tưởng lại ngày hôm nay để an
ủi lòng mình rằng tôi đã từng được nếm trải cảm giác vui vẻ, hạnh phúc
trong tình yêu. Tôi sẵn lòng trao đổi lời hứa ấy với em, Hideko.”

Giọng nói nhẹ bẫng làm cô gái thở dài như hơi nghẹn ngào:

“Một ngày nào đó, tôi sẽ giải thích tại sao tôi phải xin anh hứa điều ấy.”

“Không cần giải thích đâu Hideko, bởi càng giải thích chỉ càng khoét sâu
thêm nỗi đau khổ của chúng ta. Em có lý do của em, tôi có trái tim của
mình, thế là đủ. Nếu tôi chết đi, tôi sẽ đem trái tim yêu của mình theo. Còn
em... có lẽ sẽ hơi phiền phức một chút khi phải nói cho người đó của em
hiểu. Nếu tôi là anh ta, chỉ cần có được trái tim yêu của em là đủ, những
thứ khác đều không quan trọng nữa!... Chúng ta đừng nói đến chuyện này
nữa, được không?”

“Cũng tốt ạ.” Giọng cô gái nghe sao mà trong trẻo. “Để tôi đi vót bút chì

cho anh.”

“À mà hôm nay mẹ đi đâu? Tôi thấy có mỗi bà ở nhà.”

Câu hỏi ấy làm cô gái chợt thấy nhói trong lòng, cô trả lời không được

thoải mái lắm:

“Mẹ đến nhà bác chủ tịch xã.”
“Người mà tôi gặp hôm đó phải không.”

“Vâng ạ.”
“Ông ấy là người rất thông minh.”
Cô gái tránh ra phía ngoài, ngồi gọt bút chì một cách tỉ mẩn, trong lòng

thấy vui lạ lùng. Khi quay vào, cô chạm đầu ngón tay vào cốc cà phê vẫn
chưa được đụng đến:

“Cà phê sắp nguội hết rồi.”
Chàng trai dừng làm việc, ngẩng lên cười tươi với cô, rồi đưa tay cầm

cốc cà phê lên uống gần nửa cốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.