“Không sao ạ.”
Câu trả lời cất lên tức thì làm chàng trai vội đặt bàn tay ấm áp mạnh mẽ
của mình lên trên tay cô gái.
“Hideko... sao em lại giận tôi?”
“Đâu có.” Cô gái chỉ trả lời có thế nhưng đôi môi hơi mím lại.
“Tôi biết là em giận tôi.”
Angsumalin giật tay khỏi bàn tay anh nhưng cánh tay ấy đã vòng qua giữ
lấy eo cô. Gương mặt đang ngẩng lên nhìn cô ở khoảng cách gần kề hiện rõ
vẻ khổ tâm, đôi môi cong hơi hé mở.
“Em giận tôi chuyện lúc chiều phải không?”
Cô không đáp mà chỉ cố thoát ra khỏi vòng tay anh. “Em cũng biết là tại
sao tôi lại nói những lời như thế? Mà thôi hãy quên đi. Tôi đã hứa với em
rồi, còn em cũng đã dành cho tôi lời hứa đánh đổi lại. Tôi sẽ cố gắng không
nghĩ gì nữa cả, sống hạnh phúc ngoại trừ hôm nay, ngay lúc này... chúng ta
đang ở bên nhau cho tới khi em... yêu cầu tôi thực hiện lời hứa. Em đồng ý
không?”
Angsumalin cố sức gỡ những ngón tay ấy ra nhưng không có kết quả bởi
Kobori vừa kéo cô vào sát hơn nữa vừa bật cười:
“Em đừng có mà ăn gian. Chính em là người đã hứa rồi còn gì. Em mà
ăn gian là tôi cũng sẽ ăn gian đấy!”
Sống mũi cao khác hẳn với những người cùng gốc gác kề sát vào cánh
tay cô gái ở gần đó. Cử chỉ của anh dịu dàng, nương nhẹ như đang chạm
vào một vật gì mong manh, quý giá cần phải nâng niu, không hề ẩn chứa
cảm xúc nóng nảy mãnh liệt. Hương thơm dịu mát làm mái tóc cắt ngắn,
đuôi tóc hơi xoăn cứ dụi sát không chịu rời. Cô gái cứng người đứng yên,
không thể đẩy ra xa như trong lòng mong muốn, bàn tay thô ráp khỏe
khoắn cứ vuốt ve tay cô mãi không thôi.
“Tôi yêu em, Hideko. Cho dù thế nào tôi cũng vẫn yêu em. Nếu như phải
chịu khổ sở, đau đớn chỉ vì yêu ai đó thì tôi cũng sẵn lòng... Cho dù chỉ có