Chương 70
Đ
ến khi những người khách cáo từ ra về cũng đã tối muộn, cô gái bắt đầu
thu dọn bát đĩa để lau rửa, dọn dẹp. Chàng trai biến vào trong phòng đã lâu,
cô đi vào thì thấy dáng người cao lớn ấy đang cúi xuống mải mê với những
bản vẽ trải đầy khắp bàn gần ngọn đèn dầu được vặn sáng rực. Những cây
bút chì dài ngắn để la liệt, hộp dụng cụ kẻ vẽ mở toang.
“Anh không tắm trước đi ạ? Có ăn cơm nữa không?”
“Tôi no rồi. Hiện tại tôi tạm thời phải làm việc ở đây trước đã vì bên
xưởng chẳng còn gì. Chỗ bản vẽ này cũng là mới xin Bộ Tư lệnh cấp lại
cho đấy.”
Anh giải thích mà không ngẩng lên. Cô gái bèn đi vào lấy quần áo sang
tắm rửa thay đồ bên phòng mẹ, xong cô đi vào bếp, pha cốc cà phê đặt lên
cái khay nhỏ bưng vào phòng. Tiếng chiếc khay đặt nhẹ xuống bàn và mùi
cà phê thơm sực cũng chỉ làm anh dừng làm việc, ngước lên một thoáng rồi
nói mỗi câu:
“Cảm ơn em.”
Bàn tay trắng thon thả vươn ra thu những cái bút chì cái gẫy cái mòn mà
anh để riêng một bên, thấy vậy Kobori mới ngẩng lên nhìn cô thật chăm
chú. Gương mặt trắng mịn, tỏa hương thơm nức đặc trưng của loại nước
hoa tự ủ kiểu Thái, nét mặt bình thản không khác người đang ngắm cô.
“Để tôi gọt bút chì cho.”
“Không cần đâu, để rồi tôi tự gọt cũng được.”