NGHIỆT DUYÊN - Trang 531

“Anh tắm trước đi đã, rồi hẵng quay lại thiết kế tiếp.” ... “Tại sao với

người của mình thì lại không làm tròn trách nhiệm!”.. Angsumalin thầm
nhắc lại câu nói của mẹ, rồi bước tới mở tủ quần áo, lấy khăn tắm cùng với
cái quần soóc mà cô thấy anh hay mặc, chuẩn bị sẵn ra ngoài cho anh.
Hành động ấy khiến chàng trai đặt bút chì xuống, vội vàng đứng dậy:
“Hideko, tôi tự lấy được.”

“Không sao mà.”

Đôi mắt đen sắc sảo ánh lên những tia lấp lánh thể hiện niềm cảm động

từ sâu thẳm trong tim. Bởi thế khi cô gái bước lại gần, anh ngẩng lên mỉm
cười dịu dàng:

“Tôi sẽ không bao giờ quên quãng thời gian hạnh phúc này, cho dù nó có

ngắn ngủi đến đâu.”

Cô gái tránh ánh mắt anh, chỉ nhìn chăm chăm xuống chiếc khăn tắm

dày trên tay. Chàng trai bèn vội nói sang chuyện khác:

“Xin lỗi... nếu như tôi có nói điều gì khiến em chạnh lòng, em hãy quên

đi nhé... Tôi cũng sẽ cố quên rằng thời gian còn lại của mình ít ỏi chừng
nào.”

Khi chàng trai quay trở lại, cốc cà phê gần hết đã được thay bằng một

cốc khác còn đang bốc khói. Dưới gầm bàn có vòng hương muỗi châm sẵn.
Đống bút chì bầy lung tung, vương vãi trên bàn đã được xếp gọn vào trong
cốc thủy tinh, cái nào cũng được vót nhọn. Còn cô gái thì đã đi ngủ, bức
bình phong lúc trước chỉ xếp ra một nửa, giờ kéo lại che kín mít phía trong.
“Hideko.”

Tiếng gọi tên cô nghe giống như hai người đã thật thân thiết nhưng cô

gái im lặng làm như ngủ say ngay khi vừa ngả đầu xuống gối.

“Tuần sau sẽ có máy bay chở hàng từ Nhật sang, em có cần gì không?

Kimono, đồ dùng phụ nữ?... Hideko...”

Anh gọi cô lần nữa, lại còn kiễng chân lên nhìn qua tấm bình phong

nhưng không thấy động tĩnh gì ngoài cái bóng tối thẫm nằm yên.

“Hideko, em ngủ rồi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.