NGHIỆT DUYÊN - Trang 532

Cô gái thầm nín cười trong bóng tối vì biết đối phương đang dụ cho cô

trả lời. Nhưng mãi không thấy có tiếng đáp lại, bước chân hay giậm nặng
theo thói quen nhà binh bèn rón rén thật nhẹ. Sau khi đi qua đi lại trong
phòng một hồi lâu, cái bóng đen cao lớn liền quay trở lại bên bàn, ngồi cắm
cúi làm việc như cũ. Angsumalin quay sang nhìn tấm nệm dày bên cạnh rồi
quay lưng lại với nó ngay lập tức! Không khí se lạnh lúc đêm khuya làm cô
gái đang nằm nghiêng co mình lại. Cơn buồn ngủ khiến cô ngại ngồi dậy
với lấy cái chăn ở cuối chân giở ra đắp, mà chỉ rúc đôi tay xuống dưới gối
rồi cố ngủ tiếp. Nhưng rồi trong cảm giác nửa mê nửa tỉnh ấy, cô bỗng vội
vàng trở mình nằm ngửa ra vì có bàn tay ai từ từ giở chăn, nhẹ nhàng đắp
cho cô. Sự cảnh giác khiến cô vội đưa tay lên chống lại, liền va mạnh phải
đôi cánh tay vạm vỡ.

“Ơ, tôi thấy em nằm co ro nên vào đắp chăn cho em.”

“Gì ạ?” Giọng nói vẫn ngái ngủ.
“Đắp chăn vào, trời lạnh rồi.”
Chiếc chăn được đắp kín người cô cho đến tận cổ, lại còn giắt kỹ vạt

chăn vào tận hai bên gáy.

“Em ngủ tiếp đi.”
Anh dặn dò như thể nói với một đứa bé, rồi cúi xuống gần đến nỗi hơi

thở ấm nóng phả lên trán cô. Cảm giác buồn ngủ trong cô bay biến đâu
mất, Angsumalin cử động mình dưới tấm chăn vẻ khó xử, bỗng nhiên cảm
thấy sao mà nóng.

“Anh xong việc rồi à?”

“Chưa...”
Vừa đắp, anh vừa nhân tiện ngả người xuống bên cạnh cô nửa nằm nửa

ngồi, cánh tay chống xuống tấm nệm, còn tay kia vuốt vuốt mái tóc cô.

“Khuya rồi, tôi định vào đi ngủ thì thấy em nằm lạnh co ro.”

Angsumalin không thể tránh đi đường nào, đành cố quay đầu tách khỏi

bàn tay anh nhưng đối phương cứ làm ngơ như không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.