NGHIỆT DUYÊN - Trang 553

“Không ạ.”
“Em nhắm mắt vào. Một chút xíu là tôi quay lại. Tôi không biến đi đâu

được đâu, chắc chắn sẽ quay về với em, trừ phi là tôi chết rồi thôi!”

Anh chỉ vô tình nói cho vui chứ không cố ý, nhưng nét mặt người nghe

càng tái nhợt đi.

“Đừng. Đừng có nói thế!”
“Như thế nào?” Anh nhíu mày thắc mắc.

“À...” Anh kéo dài giọng làm vẻ đã hiểu, vừa nói vừa cười: “Còn có em

ở đây, tôi không chịu chết dễ dàng đâu.”

“Nhưng... đừng nói như thế nữa nhé.”
“Hideko... Em không muốn tôi chết nữa rồi phải không?”

Giọng nói anh toát lên vẻ cảm động từ sâu thẳm cõi lòng, nhưng cô gái

đã vội nhắm mắt lại, trả lời lấp liếm:

“Người Thái kiêng không nói thế.”
“Kệ chứ, ai kiêng thì kiêng, mặc. Tôi chỉ muốn biết em có còn muốn tôi

chết nữa không thôi?”

“Ai lại nguyền rủa nhau như vậy...”
“Em nguyền rủa tôi chứ ai.” Anh khẳng định như mình là bên nguyên

đang đưa ra cáo buộc.

“Có ai nghe thấy đâu?”

“Tôi.”
“Nghe thấy thế nào ạ?”
Anata no aishimasu. Tôi yêu em...”

Cái gì cơ?” Cô gái vội nghển đầu lên.
“Câu này nói dễ lắm. Nào, em thử nói xem. Thế này này...”
Chàng trai nhắc lại câu nói một lần nữa. Lần này, gương mặt đang tái

nhợt chợt ửng hồng, đôi môi mím chặt.

“Em thử nói đi. Câu không dài đâu, dễ nhớ chết lên được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.