Chương 74
C
ô gái nhắm mắt nằm yên, cảm giác váng vất đỡ dần nhưng thỉnh thoảng,
cơn buồn nôn vẫn dâng lên. Tiếng bước chân nặng trịch quen thuộc đã đi từ
lâu, nhưng trước khi đi anh còn ngó vào căn dặn như thể chuyện quan trọng
lắm:
“Tôi đi nhé. Em đừng vội đứng dậy kẻo lại ngã đấy. Nếu cảm thấy trong
người không khỏe thì gọi ai vào giúp. Tôi sẽ đi nhanh về nhanh... À mà
thuốc mẹ pha, tôi để ở bên cạnh, có gì em uống đi một chút. Thuốc thơm ấy
mà.”
“Vâng... vâng... vâng.”
Angsumalin dài giọng dù vẫn nhắm mắt.
“Tôi đi đây.”
Lần này anh đi thật, sau khi đắn đo hồi lâu không biết nên để cô lại một
mình hay nên gấp rút đi mời bác sĩ. Angsumalin buông cánh tay duỗi ngang
tấm nệm rộng mà thực ra là hai tấm, giờ đây đã được kéo sát lại làm một.
Chiếc gối đặt gần đó còn thoang thoảng mùi thơm dìu dịu... Không có gì
thuộc về người ấy mà cô quên được! Suốt những tháng qua, anh đã dành
cho cô mọi điều, từ tình yêu đến sự chăm sóc, cả sự nâng niu tôn trọng dù
tâm trạng cô có như thế nào, khó ai làm được đến thế... Cô gái nắm chặt
bàn tay, móng tay cắm vào thịt đau nhói, rồi thở dài.
Chàng Phlai yêu quý em ơi
Trái tim quấn quýt chẳng muốn rời