NGHIỆT DUYÊN - Trang 556

Bài ca cổ mà mẹ từng hát cho cô nghe giờ lại như khoét sâu thêm vết

thương trong lòng.

Yêu em ngắm sáng ngắm chiều

Thương em anh chẳng dám liều nằm xa
Không trở mình, chẳng quay ra
Miệng không than mệt, chẳng hề kêu ca

Trái tim kề sát, đôi ta
Anh đi, đem cả lời ru xa vời
Anh là người trao cho cô mọi thứ một cách vô tư nhất, chỉ cho đi mà

không quan tâm đối phương đáp trả thế nào, chỉ cho đi là anh đã thỏa lòng
rồi. Gần đây, có vẻ như anh đã trao mọi chuyện của mình vào tay cô. Ban
đầu, do chưa quen quan tâm việc người khác, cô cũng không để tâm đến
chuyện tiền nong của anh. Khi nhiệm vụ nội trợ buộc cô phải đem quân
phục của anh đi giặt Angsumalin mới thấy trong ví anh chẳng có chút tiền
nào. Bấy giờ, cô mới giật mình nghĩ ra là cứ đến đầu tháng, Kobori lại đặt
cái phong bì dài màu nâu dày cộp lên mặt bàn phấn cho cô mà không nói gì
cả. Cô cũng chưa bao giờ mở ra đếm, chỉ cất chung vào một chỗ trong tủ
quần áo rồi không để ý đến nữa.

“Chết thật! Anh không có tiền tiêu bao lâu rồi thế này?”
Người được hỏi chỉ cười cười: “Thì tôi cũng có cần tiêu gì đâu. Có cơm

ăn, có nhà ở, rồi đi đâu cũng có xe có thuyền rồi.”

“Thế anh đem về nào là đồ hộp, đường cát ấy, tiền đâu ra mua?”

“Quân đội phát.”
Anh tỏ vẻ không mảy may thiếu thốn gì khiến cô gái không nén nổi,

lườm cho một cái. Chàng trai lại ngơ ngác:

“Sao em giận tôi?”

Dường như chỉ có anh quan tâm đến cảm nhận của cô, còn cô thì chẳng

hề để tâm đến anh. Bởi vậy, sau này, Angsumalin đã từ từ lãnh trách nhiệm
chăm lo mọi việc cá nhân cho anh. Chính điều ấy đã khiến hai người gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.