NGHIỆT DUYÊN - Trang 557

gũi thêm từng chút một, và Kobori ngày càng không để tâm đến bản thân
nữa. Nhiều khi, chỉ cần Angsumalin mở miệng than là cô bị mất cái khăn
tay, anh sẽ lẳng lặng tìm một lúc rồi đem ra giơ trước mặt cô ra chiều chế
giễu. Nhưng đến lượt mình, chàng trai có khi lại đi theo cô gái vòng quanh
nhà chỉ để tỉnh bơ hỏi rằng:

“Tất của tôi đâu rồi?”

Cô gái cũng không kịp nhận ra những trách nhiệm anh đang âm thầm

trao cho mình. Cuối cùng, Angsumalin bỗng cảm thấy gắn bó như thể anh
đã là người của mình, cả trong sinh hoạt lẫn thói quen chăm sóc nhau.
Những khi còi báo động vang lên mà có anh nhà, mọi người đều để cho anh
quyết định mọi sự an nguy của cả nhà, thậm chí còn cảm thấy tin tưởng và
an tâm hơn. Nếu như báo động đúng lúc anh đi vắng thì gần như không ai
xử lý nổi việc gì. Angsumalin bắt đầu bồn chồn không yên, vừa lo cho gia
đình vừa lo cho anh, không biết giờ này, giữa tiếng bom nổ rền vang ấy,
anh đang làm nhiệm vụ nơi đâu. Đến khi có còi báo an toàn, mọi người lại
chầu chực mong ngóng cho đến khi thấy anh trở về bình an, cảm giác lo
lắng mới tan biến. Dần dần, Kobori được chấp nhận như một thành viên
trong gia đình từ lúc nào cũng không ai hay biết.

Giọng nói trầm bổng liến thoắng bằng tiếng Nhật vang lên phía bên

ngoài. Một lát sau, có tiếng bước chân nhón đi vào hỏi khe khẽ:

“Hideko... em đang ngủ à?”

“Không ạ.”
“Đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Em không sao nữa rồi.”

“Tôi mời bác sĩ đến rồi. Em còn nhớ bác sĩ không?”
Cô gái mở mắt ra, nở nụ cười yếu ớt khi nhìn rõ anh bác sĩ quen lần

trước.

“Nhớ chứ ạ. Bác sĩ có khỏe không? Lâu lắm không gặp, bác sĩ đã nói

tiếng Thái thạo chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.