NGHIỆT DUYÊN - Trang 558

“Vẫn chưa tốt lắm vì không có ai dạy cho.”
Ngữ điệu của anh bác sĩ vẫn ngọng đến là buồn cười. Kobori vừa nhìn

người đồng đội vừa cười tươi khoe hàm răng đều trắng bóng.

“Cô không sao đâu. Tôi sẽ tiêm cho một mũi, rồi sẽ đưa thuốc cho

Kobori đem về để cô uống. Tình trạng này chỉ tiếp diễn một thời gian rồi sẽ
hết.”

“Nhưng thế là bị làm sao?”
Chàng trai hỏi một cách nôn nóng nhưng anh bác sĩ làm như không nghe

thấy, chỉ mải loay hoay tiêm thuốc cho người ốm. Cô gái vừa thấy kim tiêm
đã vội vàng nhắm tịt mắt lại.

“Có chắc là không sao không?” Anh gặng hỏi bằng tiếng mẹ đẻ nhanh

như gió vì sốt ruột.

“Bây giờ thì chắc chắn là không có gì, nhưng một thời gian ngắn nữa sẽ

phải khám lại.”

“Ô hay... bảo là không làm sao cơ mà?”

“Ừ, đã bảo không sao là không sao mà lại.” Câu trả lời pha lẫn tiếng cười

giòn sảng khoái, vui vẻ thực sự.

“Thế bác sĩ về luôn đấy ạ?”
“Tôi phải về luôn thôi vì bên kia còn nhiều việc lắm.”

“Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ. Khi nào rỗi, mời bác sĩ lại đến chơi ạ.”
“Chắc chắn là tôi sẽ đến vì Kobori sắp phải khao rồi.”
Cảm giác đuối sức khiến cô không muốn hỏi han gì thêm, chỉ nhắm mắt

lại như cũ, để mặc cho Kobori tiễn bạn về, vừa đi ra vừa cố gặng hỏi cho
bằng được.

Mùi cồn lúc đầu chỉ khiến cô thấy hơi buồn nôn nhưng một lúc sau, cảm

giác ấy càng tăng lên. Tiếng bà Orn hỏi anh bác sĩ điều gì đó loáng thoáng
phía ngoài, còn Kobori là người dịch. Cô gái chống tay đứng dậy, loạng
choạng hồi lâu mới lại gần được cửa sổ. Nhưng vừa tới nơi, cô đã phải
dừng lại úp mặt vào cánh tay thở hồng hộc, mồ hôi toát ra đầm người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.