NGHIỆT DUYÊN - Trang 568

“Cháu ơi... lại còn không!”
“Thế anh ấy sẽ về bằng cách nào?”

“Nếu không nhảy dù vào thì cũng tìm cách lén theo thuyền vào, cũng

giống như lúc đón Míc-ca-tơ Mái-cơn ra ấy. Thấy bảo là lần này còn nhiều
người Thái khác nữa cũng về.”

“Thế nhỡ...”
Angsumalin ấp úng vì trước kia cô từng mạnh mồm gọi phía bên kia là

bọn lùn hay cái lũ Nhật một cách thẳng thừng, nhưng giờ đây không hiểu vì
lẽ gì mà cô thấy ngượng nghịu khi nhắc đến bọn họ:

“... nhỡ phe này họ biết thì sao?”
“Phe bọn lùn ấy hả? Làm gì có chuyện... Mỗi khi tính làm chuyện gì, bên

ta đều để bố cháu Ang đánh lạc hướng sang việc nọ việc kia làm bọn nó
điên đầu chạy theo như đèn cù, thế là phía ta thoải mái hành động.”

Thông tin mới khiến Angsumalin cảm thấy lo lắng ngay tức khắc. Những

người vô cùng thân thiết với cô, một người thì đùa giỡn với cái chết trong
gang tấc, một người được coi như là kẻ thù gián tiếp, ngay cả lão Pol và lão
Bua cũng tham gia vào hoạt động ấy. Chỉ có cô phải một mình đứng giữa
sự thật và nghĩa vụ, giữa danh dự và trái tim mình!

“Thế cháu Ang đang làm gì đây?”
Lão Bua hỏi. Angsumalin nắm chặt lấy vạt áo một cách vô thức, đến khi

đầu kim châm vào ngón tay, cảm giác đau nhói mới khiến cô cúi xuống
nhìn, giọt máu đỏ thấm vào vải áo thành một vết thẫm.

“Thấy họ bảo là lần này, cậu Wanas sẽ về hoạt động hẳn trong nước.”

Lão Pol tự kể tiếp câu chuyện nên Angsumalin không phải trả lời câu hỏi

vừa nãy, cô vội gấp cái áo cất vào hộp kim chỉ to.

“Bên xưởng thế nào rồi?”
Giọng nói lộ vẻ hả hê, khiến Angsumalin đáp lại một cách bực tức: “Hẳn

là do bác làm chứ gì? Có biết là làm chết bao nhiêu người không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.