NGHIỆT DUYÊN - Trang 586

“Hả, cái gì?! Sao phải dậy nấu cơm từ đêm? Giờ mới tờ mờ sáng thôi,

sao con dậy từ lúc trời còn tối làm gì? Con lại đang không khỏe, ốm ra thì
khổ.”

“Không sao ạ. Con không ngủ được.”

“Đêm qua mẹ nghe thấy con chơi đàn lâu ơi là lâu. Thế Dookmali nó có

về nhà không?”

“Không ạ.”
“Đêm qua mà có báo động thì chắc phải lo cho nó lắm, vì dạo này phía

bên kia sông bị ném bom dữ quá. Ối... chiến tranh biết bao giờ mới chấm
dứt đây? Đúng như ông bà ta nói: ‘Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết’. Con
ăn gì chưa?

Thức khuya dậy sớm, bụng rỗng rồi lại ốm.”
“Con chưa đói ạ. Để con xuống bến dâng cơm nhà sư đã...”
“Lúc lên xuống cầu thang nhớ cẩn thận nhé con. Cầu thang nó dốc, nhỡ

mà ngã xuống, lại đang bụng mang dạ chửa thế này thì nguy.”

Đôi mắt của người nghe lóe lên. Giọng nói hơi run rẩy một cách không

bình thường:

“Người đang có thai không được ngã cầu thang hả mẹ?”
“Không phải không được mà là không tốt, va đập mạnh sẽ sảy thai.”

“Thế ạ?”
Angsumalin hỏi lại như lơ đãng, rồi ngồi xuống chỗ hiên gần cơi trầu,

đôi mắt đăm chiêu nghĩ ngợi.

“Con đừng đi lên đi xuống nhiều, nhỡ trượt chân. Khay đồ dâng lên nhà

sư đi khất thực để mẹ sẽ đem xuống cho. Mẹ đi tắm đã nhé.”

Nhưng bà vừa định quay đi thì đã nghe có tiếng nói, tiếng bước chân đi

lên cầu thang một cách nôn nóng.

“Ơ, ai đến từ lúc trời còn chưa sáng thế?”
Cánh cổng gỗ đầu cầu thang đang khép mở toang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.