NGHIỆT DUYÊN - Trang 635

“Tay trái rạn xương nhưng không đến mức gãy. Bọn anh nhảy dù nhầm

xuống rừng, tay trái va vào cây. Chính quyền tỉnh ấy chưa hiểu rõ sự tình
nên bắt cả bọn giao về đây... Chuyện dài lắm, kể ba ngày ba đêm không
hết.”

“Thế sao mà anh thoát ra được, hay là trốn ra?”

“Không phải trốn vì biết nhau cả. Đến đêm họ thả ra để mình hoạt động,

ban ngày lại vào phòng giam để người ta thấy. Hôm nay anh có việc, ghé
qua được một tẹo thôi. Nếu thong thoáng thì hôm khác anh sẽ lại lẻn đến.
Anh cũng đã về nhà đâu, không biết bố mẹ đã biết gì chưa.”

“Chắc chưa biết gì đâu nhưng em cũng không dám nói với hai bác, sợ sẽ

giật mình giật mẩy.”

“Tối rồi. Để hôm khác rồi anh sẽ lén về. Ang thế nào, có khỏe không

em?”

Câu hỏi làm cô gái thấy tim mình lập tức thót lại, giọng trả lời liền không

được tự tin.

“Cũng khỏe ạ.”
“Em biết không? Lúc chiến tranh nổ ra, anh chỉ muốn về nước, lòng dạ

không yên mà không biết làm thế nào, vừa lo vừa khổ sở, tưởng buông xuôi
rồi. Chỉ khi biết là sẽ được về hoạt động ở khu vực này mới thấy có chút hy
vọng được về nhà. Lúc máy bay bay qua lãnh thổ Thái Lan, cho dù ai cũng
biết là tối om và cao thế, có muốn nhìn cũng không thấy gì mà bọn anh vẫn
cứ ngong ngóng nhìn xuống dưới.”

Không ai kịp để ý có một bóng người nữa đi vòng qua bụi cây tiến vào,

nhưng rồi cái bóng ấy chợt chững lại đứng yên hồi lâu trước khi quay lưng
về theo lối cũ, lặng lẽ biến mất vào bóng tối.

“Bố mẹ anh khỏe không?”
“Khỏe làm sao được, lo cho con trai từng hơi thở.”

“Thế bà ngoại có sợ báo động không?”
“Sợ đến mức hết cả sợ rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.