NGHIỆT DUYÊN - Trang 642

Chương 85

L

ối dọc theo bờ đất kết thúc con kênh ngăn cách khu vườn với xưởng

đóng tàu không xa mấy, nhưng lúc này cảm giác sốt ruột của người vừa đi
vừa chạy khiến cho thời gian như kéo dài ra. Bóng tối um tùm của cây cối
làm cô nhiều lúc giật mình nhưng cảm giác nôn nóng trong lòng khiến
không gì có thể ngăn cản cô được nữa. Khi đến cây cầu gỗ hẹp bắc sang
phía hàng rào dây kẽm gai có người lính canh đang đứng nghiêm, cô gái
thở dài một hơi. Ngọn đèn pha lớn chiếu sáng lòa, công nhân đi lại tấp nập,
cái bóng lờ mờ của dãy nhà gỗ thâm thấp... chỉ một cánh tay với thôi là cô
sẽ được gặp anh!

Vừa thấy cô gái, người lính gác đứng nghiêm chào.

“Douzo o hairi nasai... Xin mời vào ạ.”
Vừa nói, anh ta vừa sốt sắng mở rộng cánh cổng.
“Kỹ sư trưởng có ở phòng không?”

Angsumalin hỏi lại cũng bằng tiếng Nhật. Câu hỏi ấy làm cho một người

lính canh khác, có vẻ như vừa thay ca xong, đang chuẩn bị rời khỏi đó, vội
ngó lại bảo:

“Ơ, thấy kỹ sư trưởng đi ra từ đây một lúc lâu rồi mà.”
Người lính đầu tiên bèn giải thích:

“Lúc tôi mới đến thay ca còn nghe thấy kỹ sư trưởng lệnh cho đem

thuyền ra bến đợi, có thể sẽ đi tiếp đến Bangkok Noi.”

“Thế à? Cảm ơn nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.