Cô gái thở dài, quay về, thả bước chân chậm lại. Cô nở nụ cười... Cuối
cùng anh cũng về nhà, về tìm cô!... Lúc này có khi lại đang đôn đáo đi tìm
cô rồi cũng nên. Những ngọn cây bị gió thổi lao xao cành lá, làm lộ ra bầu
trời dát đầy sao lấp lánh trên cao.
Ơi này ánh sao sa,
Lấp lánh ngàn cao tỏa rạng ngời
Ánh sao hay mắt người thương nhớ
Trói trọn lòng ta, trói trọn đời.
Bài thơ cũ thuở xưa chợt vang lên trong tâm trí đang nở hoa. Đôi mắt
sắc, đen láy ấy vẫn luôn tỏa rạng những tia sáng của tình yêu. Xuất thân
của cô và anh thế nào giờ không quan trọng nữa... Nhưng hiện tại... và sau
này sẽ chỉ có cô với anh mà thôi. Mọi thứ trên đời, dù là chiến tranh hay
hoàn cảnh cũng mặc kệ, chỉ cần cô và anh bên nhau! Tương lai như thế nào
cũng tùy số phận định liệu... Đóa hoa nhài kép nở xòe trong tay thơm ngát.
Angsumalin đưa lên chạm vào môi mình, thầm thì gọi tên anh với tình cảm
yêu thương sâu sắc từ sâu trong tim.
“Kobori!”
Cô gái vội bước lên cầu thang, mong ngóng được nghe thấy tiếng nói
trầm ấm trò chuyện với mẹ. Bởi vậy, khi vừa bước lên khỏi cầu thang, cô
đã đưa ánh mắt nhìn khắp lượt... Dọc mái hiên le lói ánh sáng đèn dầu, bà
Orn đang bận bịu sấy hết lá trầu này đến lá trầu khác, còn bà ngoại cô thì
giúp xếp thành từng chồng.
“Ang... mẹ đang lo cho con đây, biến đi đâu lâu thế?”
“Kobori có về không hả mẹ?”
Giọng cô vang lên trong trẻo. Không thấy người mình đang tìm,
Angsumalin liền đưa mắt nhìn vào phòng trong, chắc anh ấy ở đó! Nhưng
vừa định bước vào, cô đã chững lại.
“Ơ... có thấy nó về đâu con.”