NGHIỆT DUYÊN - Trang 664

“Người này khiêng đi ngay, người đó không cần. Người này tiêm cho

một mũi rồi đem đi sau cũng được. Cái xác này kéo ra đằng kia cho đỡ
vướng.”

Ánh lửa soi tỏ từng mặt người. Giữa những khuôn mặt ấy, cô phải tìm

anh bằng được! Angsumalin bắt đầu lật xem từng người, hết hàng nọ đến
hàng kia. Máu tươi lúc nãy chỉ dính đầu ngón tay giờ đã đỏ cả bàn tay, cô
bắt đầu ngửi quen cả mùi máu. Tiếng rên rỉ ầm ĩ khiến cô chẳng còn nghe
được âm thanh nào khác. Chốc chốc cô lại khẽ gọi tên: “Kobori. Kobori...”
với hy vọng nghe được lời đáp lại mà chẳng thấy gì! Một người nằm sấp
cạnh đống gạch đá nhìn quen đến nỗi cô gái nhanh chóng lao tới:

“Kobori!”
Gương mặt ngửa lên là của người lính vẫn thường xuyên bị sai đến nhà

cô! Anh ta rên lên trong cổ họng, đôi mắt lờ đờ. Angsumalin lắc lắc người
như muốn gọi anh ta tỉnh lại.

“Có thấy kỹ sư trưởng không?... Kobori ấy... Có nghe thấy không?

Kobori đâu?...”

Con mắt trợn lên từ từ dịu xuống, ánh mắt trở nên mơ hồ. Miệng anh ta

mở sẵn, máu trào ra, hơi mấp máy:

“Gì, ai?”
“Kobori ở đâu... Có nghe rõ không?”

Dường như người bị thương đã cố hết sức để lắng tai nghe. Cô gái bèn

nói chầm chậm thật rõ ràng:

“Kobori ở đâu?”
“Không... biết. Lúc bom nổ, chúng tôi ở phía nhà ga... ối... tối quá!

Đôi mắt ấy trợn tròn khi ánh lửa rực sáng. Angsumalin bối rối không lỡ

bỏ anh ta nằm lại đó, dù sao cũng là người quen biết.

“Cứ bình tĩnh, không sao đâu, rồi bác sĩ sẽ tới.” Nói rồi cô quay lại hét

gọi anh bác sĩ đang lúi húi cách đó không xa.

“Bác sĩ ơi, đằng này có người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.