NGHIỆT SÚC - Trang 187

KHU VƯỜN KÍN CỔNG CAO TƯỜNG

Khu chung cư nhà Cas có một tiệm cà phê ở sảnh dưới và cả một tiệm

đồ lưu niệm vì đây là một tòa nhà lịch sử, một trong những điểm nổi bật
trong kiến trúc Detroit, với mặt tiền lát đá Miskwabic chính cống, trang trí
hoa văn cầu kỳ và những đường nét trang trí nghệ thuật mạ vàng trong sảnh
vào. Đây là một nơi rất đẹp để sống, nhưng trên hết, nó rất sang trọng. Thậm
chí người giữ cửa cũng nhớ tên nó, giống y như trong câu chuyện cô bé gái
sống tại một khách sạn trong quyển sách thiếu nhi mà Layla từng rất thích.
Nhưng người giữ cửa này không phải một bác lớn tuổi lịch thiệp mặc bộ vét
khóa cúc đồng. Đây là một cậu trai trẻ tuổi đôi mươi, mặc một cái áo sơ mi
trang trọng màu tím hoa cà vốn là đồng phục ở đây, anh ta có hàng ria mép
mỏng và có vẻ để ý tới nó. “Xin chào, chiều nay cô có khỏe không, cô
Cassandra? Còn đây là cô Layla, đúng không ạ? Rất hân hạnh được đón cô
đến chỗ chúng tôi.”

“Chào anh Javier,” Cas vẫy tay khi tiến thẳng tới chỗ cái thang máy cổ

tuyệt đẹp và chọc chọc cái nút.

“Chào anh,” Layla hơi cúi đầu.
“Nếu cần gì, các cô chỉ cần gọi điện xuống đây.” Anh ta ngả người ra

khỏi bàn và nói rất nhấn mạnh, như thể anh ta thực sự mong điều đó sẽ xảy
ra.

“Có phải anh ta đang tán tỉnh tao không?” Layla nói khi cửa thang máy

đóng lại.

“Mày nhìn mặt trời được bao năm rồi mà còn hỏi? Thằng con trai nào

mà chả tán tỉnh mày. Nhưng đừng thấy đó mà mừng. Bệnh nghề nghiệp
khiến bọn họ ăn nói như vậy. Rõ ràng cái cụm ‘Chúc một ngày tốt lành’
nghe chẳng còn thật lòng chút nào.”

“Thế thì tệ quá.” Nhưng nó hiểu điều đó, khi từ ngữ cũng bị mòn vẹt

như giày dép vậy.

“Sao, mày thích anh ta à?” Cas hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.