NGHIỆT SÚC - Trang 225

khoảnh khắc này khi ta phải mở cánh cửa ra mà không biết có gì phía trong?
Nỗi sợ hãi như cây kim đang châm chích lên da đầu. Bản năng tự vệ. Nỗi sợ
nguyên sơ.

Dĩ nhiên, với hầu hết mọi người, cái chết nằm sau cánh cửa, con quái

vật bên trong, tất cả chỉ là ẩn dụ. Còn Gabi phải đối mặt với chúng ngay
ngoài đời.

“Có mẹo nào để mở cái này không?” cô gọi ra chỗ thằng bé nghệ sĩ đã

xui xẻo mà tìm thấy cái xác. Hay đúng hơn là tìm thấy hiện trường. Bởi vì
đến lúc này, không có cái xác nào cả ngoại trừ đôi bàn chân. Nhưng sẽ có
xác thôi.

“Không...” giọng thằng bé nghẹt đi. Cậu ta vẫn lảng vảng chỗ lối vào,

tay khoanh chặt vào ngực muốn gãy xương sườn.

“Liệu có ai còn sống trong đó không?”
“Không ai cả nếu lò vẫn đang hoạt động. Nó có thể lên hàng ngàn độ.”
“Còn giờ thì sao?”
“Giờ thì nó đã nguội rồi. Có thể an toàn mở ra.” Rõ ràng là cậu ta đang

hy vọng cô sẽ làm thế. Cô chỉ muốn lôi vũ khí ra. Tưởng tượng hình ảnh
những thứ bị nung chảy đang bò lổm ngổm. Sao không kiểm tra xem cái lò
còn nóng không, cậu em?

“Làm luôn cho xong nào,” Gabi nói và nắm lấy tay cầm. Cô có thể cảm

thấy hơi nóng tỏa ra từ những viên gạch. Boyd nắm một bên cửa. “Một hai
ba.” Hai người họ kéo mạnh tay cầm cánh cửa lò, nó trượt nặng nề trên
đường ray, kêu cái két khi bị kéo hết ra.

Cái miệng lò há ra. Gabi di chuyển xung quanh thận trọng thì bỗng một

cơn gió lùa vào từ cửa sau, thổi một luồng tro nhấy mỡ ngay vào mặt cô.

“Trời ơi.” Cô quay ngược người lại, dụi mắt túi bụi.
“Được rồi, không sao đâu,” Boyd trấn an, và quát cậu trai trẻ, “Lấy tôi

cái khăn ướt!”

Nhưng cô không chờ được. Cô kéo áo ra khỏi quần và dùng nó để chùi

mặt. “Chết tiệt.”

“Chị xong chưa?” Boyd hỏi.
“Chửi xong? Chưa. Tôi vẫn còn vài câu nữa. Mẹ kiếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.