NGHIỆT SÚC - Trang 230

“Ngừng lại ngay, mấy đứa,” cô Westcott la rầy, “Các em sẽ làm hỏng

mấy đôi giày hết.” Rồi cô phát hiện ra Layla và chỉa ngón tay cái lên trần
nhà. “Đi lên lầu mà tìm thứ gì đó vừa với em và nhân vật của em. Mà tôi
chợt nhớ là...” Cô cao giọng để nói với cả phòng: “Tất cả các em, hãy nhớ
mang theo những đồ dùng biểu diễn của mình vào Thứ hai nhé. Thứ gì đó
giúp kết nối các em với nhân vật của mình. Quyển sách yêu thích của họ,
một món đồ trang sức. Sáng tạo lên.”

Layla lê bước lên tầng gác mái, một đám con gái xôn xao đi ngang qua

nó, tất cả đều diện đồ và hết sức phấn khích. Thật kỳ lạ khi thấy quần áo có
thể làm biến đổi con người ta - nhưng nó đoán đó chính là mục đích của
đồng phục quân đội. Nó đẩy cửa bước vào và thấy Cas đang ở một mình,
mặc độc cái áo ngực và một cái váy bút chì, đang bươi móc hộp quần áo với
một bộ mặt ghê tởm. Khuôn mặt nhỏ bạn hồng rực lên như cái áo lụa cầm
trong tay.

“Chào,” Layla nói, tỉnh như ruồi, không sẵn sàng để làm đứa đầu tiên

giảng hòa.

“Chào,” Cas nói và vội vã nhổm dậy, đứng chống nạnh và đập đập cái

áo cánh. “Mày có biết là không có một thứ nào trong đây vừa ngực tao
không? Cứ như thể thập niên năm mươi không có đứa con gái nào ngực bự
vậy.”

“Có lẽ vì thế mà mới có bạo loạn ở Detroit.”
Cas trông khổ sở. “Tụi mình có thể tua nhanh tới phần tao rất xin lỗi

được không?”

Layla bước tới trước và tựa đầu nó vào vai nhỏ bạn.
“Nhớ mày lắm đồ quỷ.”
Cas ôm chặt nó, ép mặt nó vào ngực. “Cái con bò cái này. Tao cũng

nhớ mày lắm.”

“Không - Thở - Được.” Layla ngáp ngáp. “Cả vú lấp miệng em. Nghẹt

thở mất.”

“Đáng đời mày. Mày có biết mày khiến tao chịu đựng thế nào không

hả?” Nó thả Layla ra và Layla vật ra thở. “Mày nhỏ cả nước dãi lên tao.”
Cas lau lau cái áo ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.